Tiểu Hắc một phần muốn tên biến thái kia không bám dính lấy mình, phần còn lại là do thực sự muốn học được vài điều từ anh cho nên hôm nào cũng bám theo Lương Tri.
Anh không ngờ chỉ vì thể hiện tài năng mà giờ đây lại gặp hoạ, đúng là chữ tài đi với chữ tai một vần!!!
Lương Tri sau khi bị đeo bám, bấy lực thở dài rồi xoay đầu nhìn Tiểu Hâc:
'' Cậu đừng có theo tôi nữa, điện hạ không thích đâu''.
Tiểu Hắc thẳng tính mà đáp:
'' Chính vì hắn không thích nên tôi mới bám theo anh''.
Anh khóc không ra nước mắt, cố gắng nói cho cô hiểu:
'' Nếu như ngài ấy ghét cậu thì một mình cậu có thể sống ở Công Quốc hay không?''.
'' Được hắn chú ý thì 2 năm này tôi mới khó sống đấy''.
Cảm thấy nói không ăn thua, Lương Tri quỳ xuống rồi chắp tay vái lạy:
'' Làm ơn tha cho tôi con đường sống đi, điện hạ nổi tiếng bị điên đâu phải cậu không biết, cứ cái đà này thì tôi sẽ chết mất''.
Tiểu Hắc nhìn anh đang quỳ dưới chân, tâm không dao động. Bình thường thấy cô bị tên kia quấy rầy anh cũng đâu nói giúp, vẫn thờ ơ xem như không có gì, vậy thì đừng có trách cô tàn nhẫn.
Anh ở Công Quốc dù sao cũng có chỗ đứng, được mọi người nể trọng, nay đã hạ mình cầu xin nhưng vẫn bị đối xử thế này cũng uất ức lắm chứ. Vậy nên Lương Tri gào thét:
'' Tổ tông ơi, làm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-nho-cua-tam-hoang-tu/2893245/chuong-41.html