Phàm Độ về đến nhà, móc chìa khóa ra mở cửa, bên trong cánh cửa là một mảnh tối tăm, hiển nhiên là ba cậu Phàm Hải còn chưa có trở về.
Buông cặp sách xuống, Phàm Độ đi vào nhà bếp mở ra tủ lạnh, trong tủ lạnh đúng như dự đoán đều bị đủ loại rượu lấp đầy, không có một chút đồ vật có thể ăn.
Phàm Độ sớm đã đoán trước được, cậu trầm mặc mà từ cặp sách chính mình móc ra một hộp mì gói mới vừa mua, trong thời gian nấu nước, cậu mở ra ứng dụng trò chuyện trên di động.
Cậu dùng ứng dụng này đã nhiều năm, sở dĩ không xóa, là bởi vì trong đây cậu có một người bạn nhắn tin từ nhỏ cho đến lớn, bất quá mấy ngày nay Phàm Độ chuyển nhà hơn nữa chuyển trường không có online.
U235:【 Đệch, tôi kể cậu nghe, tôi đã gặp một thằng bạn cùng bàn ngu ngốc. 】
U235: 【 Đã lâu rồi tôi không có bị ai khiêu khích như vậy. 】
U235: 【 ĐM, tôi sắp bị cậu ta làm tức chết rồi! 】
Phàm Độ nhìn tin nhắn, cười một tiếng, tâm nói như thế nào trùng hợp như vậy.
U238: 【 Đệch! Bạn cùng bàn mới của tôi cũng là thằng ngu. 】
U235: 【 Cậu lại chuyển trường nữa rồi? Lần này có thể ở bao lâu? 】
Phàm Độ nuốt xuống ngụm mì trong miệng, nhắn trả lời.
U238: 【 không biết, chắc là đến khi học kỳ này kết thúc. 】
U235: 【 Nếu cậu chuyển đến trường tôi học thì tốt rồi, tôi che chở cho cậu. 】
Phàm Độ suốt mấy ngày qua bây giờ mới nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-cua-hoc-ba-qua-quyen-ru/985512/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.