Chín giờ tối...
Cánh cổng nhà Âu Dương Tử bị nhấn đến mức sắp hư cả chuông rồi. Người làm trong nhà vội vàng chạy ra mở cổng, Tôn An Kỳ không chút khách khí mà đi thẳng vào trong. Mẹ của Âu Dương Tử từ trên tầng đi xuống, ánh mắt khó chịu nhìn về phía cửa. Bóng người đang hùng hổ xông tới khiến cho bà có chút giật mình. Đi vội xuống tầng, bà tròn mắt nhìn người đối diện.
"An Kỳ...Sao...Sao bà lại tới đây?"
"Ngô Vân Anh, bắt con gái của tôi đem đi đâu rồi?"
"Cái gì? Bà đang...nói cái gì vậy?"
"Tử Lan đâu? Bà nhốt con bé ở đâu rồi?"
Ngô Vân Anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, đôi mắt nhìn về phía Âu Dương Tử. Anh nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của mẹ mình thì mới lên tiếng giải thích.
"Mẹ! Tử Lan là con gái thất lạc nhiều năm của bác ấy."
Ngô Vân Anh xém chút bật ngửa, bà không tin vào những gì mình vừa nghe thấy nên lên tiếng hỏi lại lần nữa.
"Con...Con nói cái gì?"
"Bà mau đưa con bé ra đây. Bằng không tôi đập nát nhà bà."
"Đừng...Đừng...Đ...Đợi tôi một chút."
Ai thì không biết, chứ Ngô Vân Anh bà biết rõ, Tôn An Kỳ đã nói thì chắc chắn sẽ làm. Ngày còn đi học, Tôn An Kỳ cũng chính là một học tỷ có tiếng, chẳng ai dám gây sự với bà ấy cả. Ngày đó, Ngô Vân Anh chỉ lỡ nói một câu về cô bạn cùng khối dám nói xấu Tôn An Kỳ. Vậy mà hôm sau, gương mặt của cô ta đã bầm tím. Vậy nên bóng ma tâm lý cứ ám ảnh lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/778531/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.