Cánh cửa phòng bệnh của Tiêu Yến mở ra, người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi vào. Nhìn thấy Tiêu Yến đang nằm trên giường bệnh, người kia chầm chậm đi về phía cô. Vừa hay lúc Văn Thành vừa đến, anh liền vội vã chạy tới túm lấy tay người kia.
"Ai?"
"Cái thằng nhóc này, buông ra."
Tiêu Yến bị tiếng động làm cho giật mình. Cô mở mắt nhìn sang bên cạnh lại thấy một bóng người thân quen.
"Mẹ..."
Nghe tiếng cô gọi, Tôn An Kỳ tháo chiếc khẩu trang xuống, mỉm cười tươi tắn với cô. Văn Thành tròn mắt nhìn, chưa kịp phản ứng đã bị đánh vào đầu một cái.
"Cái thằng nhóc này, sao lại thô lỗ vậy chứ?"
"Con...Con đâu..."
"Mẹ! Chẳng phải là ba ngày nữa mẹ mới tới sao?"
"Ài...Còn không phải vì lo cho con sao?"
Vừa nói, Tôn An Kỳ vừa ngồi xuống bên cạnh cô. Bà nắm lấy bàn tay gầy guộc xanh xao kia mà trong ánh mắt không khỏi thấy đau lòng.
"Sao lại ốm vậy chứ? Hàn Thước nó ức hiếp con đúng không?"
"Không có đâu."
"Con đừng có bao che cho nó, mẹ biết hết cả rồi."
Tiêu Yến mỉm cười nhìn Tôn An Kỳ. Bà ấy là mẹ chồng của cô đấy. Nhưng lại cưng con dâu hơn cả con ruột nữa cơ. Có lẽ bà ấy là món quà mà ông trời dùng để bù đắp cho những mất mát mà cô phải chịu đựng. Ngày cô gả cho Hàn Thước, là bà ấy đã tự mình đón cô về, khi đó bà đã nói.
"Nếu như hai đứa không hạnh phúc, con cứ về ở với mẹ. Thằng nhãi ranh đó mẹ sẽ đuổi cổ nó đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/778528/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.