Dưới cơn mưa đêm lành lạnh, Hy Y cứ lầm lũi đi mà chẳng chịu tìm chỗ trú. Văn Thành cũng bất lực lẽo đẽo đi theo phía sau. Thề dưới trời mưa rằng sự kiên nhẫn của anh đều đã dành hết cho người con gái này rồi. Anh kéo tay Hy Y xoay cô lại đối diện với mình.
"Cô điên hả! Không thấy trời đang mưa hay sao?"
"Mặc kệ tôi!"
Đôi mắt người đàn ông nheo lại, thì ra cô đang giận dỗi với anh đó sao? Nhưng anh chỉ hôn cô thôi mà...
"Cô đang giận lẫy tôi?"
"Không có!"
"Rành rành ra đó còn nói không có!"
"Không liên quan!"
"Ài... Được rồi! Tôi xin lỗi!"
Hy Y không trả lời mà xoay người đi tiếp. Văn Thành ngẩn người nhìn theo, anh thật sự hết cách rồi. Trước giờ bên cạnh anh chưa từng có phụ nữ, giờ anh biết làm sao mà dỗ cô đây?
"Hy Y! Đừng có giận nữa. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."
"Anh nói cái gì?"
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!"
Hy Y thật sự tức đến mức muốn giết người. Cô và anh chỉ là hôn một cái thôi mà. Anh nói như vậy để người khác nghe thấy thì sẽ cho rằng hai người thật sự đã xảy ra chuyện gì đó mờ ám rồi.
"Não anh có vấn đề đúng không? Tôi cần anh chịu trách nhiệm khi nào?"
Đôi mắt Văn Thành có chút đau lòng. Anh quên mất, cô gái trước mặt này là ai... Người như anh thì làm sao có thể chạm tới!
"Diệp tiểu thư... Tôi xin lỗi!"
"Anh...Anh lại làm sao nữa vây?"
"Không sao! Chỉ tự cười bản thân mình mà thôi. Để tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/778508/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.