"Không sao! Chỉ cảm thấy có chút buồn cười."
Hy Y dường như nghe không hiểu lời anh nói, cô cứ gật đầu cho qua chuyện rồi lại tiếp tục bước đi. Bầu trời đêm yên ả vậy mà lại bất chợt đổ mưa...
Cơn mưa bất chợt giữ chân hai người ở một con hẻm nhỏ ít người qua lại. Hy Y nép mình vào sát vách tường để tránh đi những giọt mưa lạnh buốt, hai cánh tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn để tìm kiếm chút hơi ấm. Văn Thành đứng bên cạnh nhìn thấy liền có chút không đành lòng. Anh đi tới đứng bên cạnh, cởi áo khoác ra che mưa cho cô. Hy Y có chút giật mình khi nhìn thấy hành động của anh, gương mặt non nớt đột nhiên ửng đỏ. Lần đầu tiên cô... tiếp xúc với người khác giới ở khoảng cách gần như thế.
"Đừng để bị lạnh! Mưa như này dễ bị bệnh!"
"Cảm...Cảm ơn anh!"
Quan sát thấy biểu cảm trên sân mặt của cô gái nhỏ, khoé môi ai đó cong lên cười. Dưới cơn mưa vội vã, một nam một nữ đứng cạnh nhau cùng che mưa, trông họ chẳng khác nào đôi tình nhân trẻ.
"Ông chủ! Tôi vừa mới thấy cô Hy đi ngang qua đây."
'Dù phải lục tung cái chỗ này cũng phải tìm bằng được nó về cho tao."
Giọng nói của người đàn ông khiến trái tim Hy Y run lên vì sợ hãi. Giọng nói đó là...là của Trần Hạo, chồng của dì út cô. Ông ta đang tìm cô.
Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Hy Y hoảng sợ đến nỗi hai cánh tay cứ run rẩy không thôi. Nếu như... Nếu như để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/778506/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.