"Tiêu Yến, đừng quá đau lòng..."
"Hàn Thước...Tại sao lại như vậy?"
Cô đau, đau lòng lắm. Đau đến mức không thể khóc được nữa. Hoá ra là cô mang thai ngoài tử cung nên bắt buộc phải bỏ. Vậy mà...Vậy mà cô còn tưởng...
"Tại sao không nói với tôi?"
" Mẹ em vừa mất, em kêu anh làm sao mà nói đây?"
"Vậy sao lúc ở nhà anh lại không nói thật cho tôi biết? Tại sao lại dùng những lời lẽ đó tổn thương tôi?"
"Vì...chúng ta bị người khác nghe lén!"
Khắp nơi trong nhà anh đều đã bị An Phát âm thầm gài máy nghe lén. Ông ta chính là sợ anh lừa ông ta để bảo vệ cô. Hàn Thước biết nhưng lại không nói, bởi vì An Hạ có ơn cứu mạng anh, còn An Phát lại có ơn với ba anh. Hơn nữa nếu như để ông ta biết anh có tình cảm với Tiêu Yến thì chắc chắn là cô sẽ phải chết.
"Vậy sao lại không nói cho tôi biết?"
"Nếu như em biết thì bọn họ cũng sẽ biết."
Tiêu Yến nín lặng, tâm trạng của cô thật sự rất không ổn. Trong cùng một lúc bắt cô phải chấp nhận nhiều chuyện như vậy, cô thật sự không thể nào xử lý nổi. Nhưng mà trong câu nói của anh, có nhắc đến một chuyện, An Hạ có ơn cứu mạng với anh...
"Anh nói...An Hạ có ơn với anh?"
"Ừm... Lần đó anh đang bơi ở biển thì xảy ra chuyện. Anh bị chuột rút, nên không thể bơi nữa, cơ thể cứ như vậy mà chìm xuống. Lúc nửa mê nửa tỉnh thì anh cảm nhận được có ai đó đang ôm anh và cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/778491/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.