Tiêu Yến đang dọn dẹp phòng bếp thì nhận được điện thoại của Triết Diễn.
"Em nghe!"
"Tiêu Yến!"
"Sao vậy? Triết Diễn, anh say rồi đúng không?"
"Anh...Chỉ uống một ít thôi!"
"Anh đang ở đâu?"
"Nhà em!"
"Đợi em!"
Tắt máy, Tiêu Yến vội vã chạy lên tầng, lấy cho mình một cái áo khoác. Lúc trở ra lại va vào lòng ngực rắn chắc của ai kia. Đôi mắt u ám nhìn xuống cái đầu nhỏ đang ở trong ngực mình, giọng nói khàn khàn cất lên.
"Đi đâu?"
"Tôi... Tôi có việc phải ra ngoài!"
"Không được! Trời tối rồi! Cô đang bệnh!"
"Nhưng... Tôi nhất định phải đi!"
Hàn Thước lạnh lùng nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia khó chịu. Cuộc đối thoại khi nãy, anh đã nghe thấy hết. Chỉ là anh muốn cược thử một lần, muốn xem thử giữa anh và Triết Diễn, ai quan trọng hơn.
"Tôi thấy hơi mệt, cô...đừng đi."
"Tôi... Tôi chỉ đi một lát thôi. Hơn nữa, anh...đã có cô Jerry..."
Đúng vậy! Chẳng phải Jerry là vị hôn thê tương lai của anh sao? Anh mệt thì có thể tìm cô ấy, tại sao lại tìm cô làm gì chứ?
Bóng lưng nhỏ bé khuất khỏi tầm mắt anh. Xem ra...anh cũng không quan trọng lắm. Nhưng bây giờ trời đã tối, cô lại đang bệnh, để cô ra ngoài một mình anh thật sự không yên tâm. Suy cho cùng thì anh cũng không thể bỏ mặc cô.Tiêu Yến ra ngoài không bao lâu thì chiếc xe sang trọng của anh cũng rời khỏi nhà. Anh biết cô sẽ đi đâu nên một mạch lái xe đến đó.
Trong sân nhà của Tiêu Yến, Triết Diễn ngồi dựa lưng vào góc cây tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/778481/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.