Sáu giờ tối, Hàn Thước từ An gia trở về. Căn biệt thự rộng lớn chỉ có mình Hàn Y Nhã đang ngồi xem tivi. Nghe thấy tiếng động cơ, cô bé hớt hải chạy ra đón.
"Anh, anh về rồi!"
"Tiêu Yến chưa về?"
"Ớ...Anh không đi cùng chị ấy sao?"
Hàn Thước xoay lưng bước ra ngoài trước cặp mắt tò mò của Y Nhã. Tiếng động cơ xe vang lên, cả căn biệt thự rộng lớn lại trở nên yên tĩnh. Y Nhã cảm thấy người lớn thật lạ.
Chiếc xe sang trọng chầm chậm lăn bánh. Đôi mắt lạnh lùng của Hàn Thước quan sát bên ngoài xe dõi tìm bóng dáng Tiêu Yến. Suốt cả ngày hôm nay cô đã đi đâu, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện Thiên Tâm. Người đàn ông đẹp trai với khí chất lạnh lùng cao quý bước xuống xe. Đôi chân dài thẳng tắp sải những bước chân vững vàng đi vào phòng 107. Nhìn vào bên trong vẫn không thấy Tiêu Yến. Trong lòng anh liền có chút lo lắng rồi.
Trở lại trong xe, anh lấy điện thoại nhấn số cô rồi gọi. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của cô tổng đài viên. Hàn Thước càng thêm bực dọc, trong lòng lại nóng như lửa đốt. Chỉ mới rời mắt khỏi cô một chút mà cô lại như bốc hơi khỏi trái đất này vậy. Thật khiến anh lo chết đi được. Nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, Tiêu Yến chỉ có hai chỗ để đi, một là bệnh viện Thiên Tâm, hai là...
Không chút do dự, Hàn Thước phóng xe đi lao nhanh về phía trước. Nếu anh đoán không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/252368/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.