Bước chân mệt mỏi của Tiêu Yến đi về phía bệnh viện Thiên Tâm. Bước vào phòng 107, gương mặt ôn hoà của Diệp Thanh Anh đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm chặt, xung quanh toàn là tiếng hoạt động của máy móc.
Tiêu Yến bước tới bên giường bệnh, lấy ghế ngồi xuống, nắm lấy bàn tay còn vương lại chút ít hơi ấm của bà áp lên mặt mình. Đôi mắt u sầu nhìn mẹ, Tiêu Yến chỉ thấy trong lòng mình đau đớn vô cùng.
"Mẹ! Con gái tới thăm mẹ đây!"
"Mẹ! Mẹ mau tỉnh lại đi có được không? Con thật sự sắp không thể gắng gượng được nữa rồi.."
Cô khóc nấc lên, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Giữa căn phòng tĩnh lặng, tiếng khóc của cô gái nhỏ khiến người khác nghe mà buồn đến đau lòng.
Bên ngoài cánh cửa, một đôi mắt âm trầm đang nhìn vào bên trong. Thấy cô khóc, trái tim cũng bị cô làm cho tan chảy. Cô gái nhỏ này đã phải trải qua rất nhiều bi thương mà có lẽ sẽ không ai thấu hiểu được.
Đẩy cửa bước vào, Lục Triết Diễn nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, bàn tay ấm áp vỗ nhẹ vào bờ vai gầy mảnh mai của Tiêu Yến. Những mất mát, những tổn thương mà cô đang gánh chịu, Lục Triết Diễn đều nhìn thấy.
Một cô gái đang độ tuổi xuân xanh, đầy nhiệt huyết và năng động, còn có cả một bầu trời tương lai rộng mở phía trước đang chờ đón. Vậy mà chỉ trong vòng một đêm, tất cả đều tan biến giống như ảo ảnh của những giấc mơ. Công ty phá sản, ba mất, mẹ trở thành người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/252359/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.