Edit: Mạc Tử Thiên
Một tiếng kêu mềm mại này, truyền đi thật xa ở ban đêm im ắng, tự nhiên cũng sẽ truyền vào tai cửa báo đen ở nơi không xa.
Báo đen bỗng nhiên đứng dậy.
Hắn run run chòm râu, đi về phía trước hai bước, đứng ở trên đài đá bên cạnh. Bởi vì cả người da lông của hắn thuần đen, ở trong bóng đêm, mấy sư tử phía dưới không có ai phát hiện ra hắn.
Đây là từng là điểm yếu của Già Lâu, nhưng bây giờ đã chuyển thành ưu thế.
Thanh âm miêu ô này làm hắn nhớ đến một ít sự việc.
Một ít... sự việc chỉ có hắn trải qua.
Barkley cách gần nhất, cũng nghe được rõ ràng nhất. Mấy con sư tử khác tuy rằng cách xa một chút, nhưng tiếng kêu cũng bị gió thổi vào tai, liền sôi nổi chú ý tình huống bên này.
Cái loại cảm giác này, nói thế nào nhỉ?
Là sinh mệnh ở mùa xuân đầu tiên, ngây thơ mờ mịt, mang theo lòng hiếu kỳ với thế giới, thử thăm dò bước ra bước đầu tiên;
Là lần đầu tiên mắt phân biệt được sắc thái, bắt giữ khoảng khắc hoa dại nhỏ lặng lẽ nở rộ, chop mũi lần đầu tiên ngửi được hương thơm mờ nhạt lại tươi mát;
Giống như cây non lây dính mưa móc, vừa mọc ra nụ hoa non mềm chưa lâu, run run rẩy rẩy, mỹ lệ đến kinh người, đả động nội tâm trong lơ đãng, câu ra nơi mềm mại nhất, sâu nhất trong nội tâm.
... Nếu dùng từ của nhân loại mà nói, chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-tren-dai-thao-nguyen/2629555/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.