Việc thanh âm miêu ô có thể chữa khỏi vết thương, chỉ có Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu biết, lúc ấy hẳn là không có động vật khác.
Thiệu Dĩ Ninh tin tưởng Già Lâu, cho nên, cậu hoài nghi hồ ly nhỏ Mộc Mộc có phải đã dùng biện pháp gì nghe lén bọn họ hay không.
... Hiện tại cậu đã biết, là đào động.
Hồ ly có lẽ không phải là chủng tộc am hiểu đào động nhất, nhưng bọn họ giỏi lợi dụng các huyệt động mà con vật khác vứt đi, cũng cải tạo chúng. Có lẽ, Mộc Mộc vừa lúc phát hiện có một huyệt động thông đến rừng rậm, hoặc là nó vẫn luôn theo dõi cậu, chú ý đến động tĩnh của cậu.
Nó chỉ ở dưới mặt đất, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ ở cửa động, ai cũng không phát hiện được.
Thiệu Dĩ Ninh:... Sớm biết vậy nên chạy nhanh đi!
Ai có thể nghĩ được, một con hồ ly nhỏ như vậy, sẽ có nhiều chiêu có thể dùng như vậy!
Mèo con thập phần ảo não, cậu bình an rơi xuống đất, bốn móng vuối an toàn đạp trên bùn đất, ổn định thân hình.
Còn tốt, hiện tại cậu là một con mèo, chỉ cần không quá cao, bản năng cậu sẽ giúp cậu không bị thương.
Nhưng mà...
Thiệu Dĩ Ninh theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện cái động này không thể trực tiếp bò ra ngoài.
Cậu thử vài lần, đều thất bại. Chỉ phải xoay người, bắt đầu quan sát cái động này.
Động này thật sự rất nhỏ, mơ hồ phân biệt được bùn đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-tren-dai-thao-nguyen/2629514/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.