Sau khi nhận giải, các tiết mục văn nghệ không còn liên quan đến mèo con nữa. Lê Ngạo được nhân viên hướng dẫn đi xuống bục.
Khi cậu rời đi, tất cả ánh đèn và máy quay đều đi theo, cứ như mang theo cả linh hồn của mọi người vậy.
“Đèn đâu!” Người phụ trách da đầu tê dại, vội vàng hét vào bộ đàm trên tay: “Mau gọi đèn về cho tôi, trên sân khấu còn đang biểu diễn đấy!”
Người phụ trách gần như muốn phát điên, rốt cuộc đây là sân nhà của ai chứ?!
Nhưng ngay giây tiếp theo, người phụ trách đã hiểu ra.
【 Lê Ngạo ở đâu, màn hình ở đó, người quay phim rất hiểu chuyện! 】
【 Xin lỗi nha, buổi biểu diễn mấy bạn cứ tiếp tục, chúng tôi chỉ muốn xem mèo thôi, ha ha ha. 】
Dưới ánh đèn sân khấu, mèo nhỏ kéo Huân từng bước từng bước xuống cầu thang, cho đến khi không nhìn thấy cái mông mèo con nữa, ánh đèn mới quay trở lại bục.
Còn Lê Ngạo, vừa đến hậu trường đã bị một đám phóng viên với vẻ mặt kích động, thậm chí có chút điên cuồng vây lại.
Người dẫn đầu chất vấn từ câu hỏi đầu tiên: “Điện hạ Rio, ngài nhìn nhận thế nào về chuyện xảy ra trên quảng trường vào buổi chiều?”
Buổi chiều? Chuyện ở quảng trường? Nhìn nhận thế nào?
Mèo con rất nhạy cảm với thiện ý và ác ý. Nhìn phóng viên đang ngồi xổm xuống, đưa micro đến miệng mình, cậu lùi lại, cái đuôi lớn cảnh giác cuộn lên: “Lê Ngạo dùng mắt để xem.”
“…” Phóng viên cứng họng, cảm thấy cậu đang giả vờ đáng yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-thong-tri-the-gioi/4701170/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.