Lộc cộc.
Tiếng bước chân nhỏ, dồn dập vang lên trên sàn nhà trơn bóng. Một con “sâu mèo” ngậm thứ gì đó trong miệng, dựng thẳng cái đuôi, chạy về phía cánh cửa kim loại ở sâu trong hành lang.
Lê Ngạo nhả miếng giấy dán ra khỏi miệng, hướng lên màn hình giám sát trên đầu kêu: "Mở cửa cho mèo đi."
"..."
Một tiếng xì vang lên, cùng với tiếng cánh cửa mở ra, mèo con chui vào khu vực cất giữ cơ giáp Ngân Dực.
Nhìn cỗ máy giáp sáng loáng, cậu nheo đôi mắt tròn lại một cách tà mị, xoạt một tiếng giơ móng vuốt trắng muốt lên. Ngồi dậy, cậu lao vào cào kho kho lên cơ giáp.
“Cảm giác cào không tốt chút nào.” Bề mặt quá trơn, mặt mèo đầy vẻ ghét bỏ.
Lê Ngạo xé miếng giấy dán ra, bang một tiếng dán lên chân cơ giáp. Cậu vừa bò vừa dán, cho đến khi nghe thấy tiếng phát thanh vang lên: "Không được dán lên mặt."
Đây là sự tôn nghiêm còn sót lại của người máy.
Mèo con cũng không dán lên mặt cơ giáp thật. Vâng lời là một chuyện, nhưng quan trọng hơn là vì giấy dán quá ít, còn không đủ để dán hết một cái chân.
“...”
Người máy không nỡ nhìn thẳng, cố gắng bình phục sự dao động của chương trình: "Đi ra cửa lớn đi, cậu nên học bài rồi."
“Ồ, tớ tới đây.” Lê Ngạo xoay người chạy ra ngoài. Khi đi ngang qua một khúc cua, cậu giật mình bởi một thứ đột nhiên xuất hiện.
Mèo con nhanh chóng đứng bằng hai chân sau, giang hai tay ra, há miệng và xù lông để đe dọa đối phương. Kết quả, nhìn kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-thong-tri-the-gioi/4701145/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.