Bóng tối dần dần tan đi, trời xanh như được ánh sáng dịu dàng v**t v*, trở nên trong trẻo, rõ ràng.
Quả cầu lông màu nâu hạt dẻ kia vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cậu, không chớp mắt.
“Tớ, Lê Ngạo, không có khóc!” - Mèo nhỏ gạt nước mắt, cố gắng chứng minh mình không yếu đuối tí nào - “Chỉ là cát bay vào mắt thôi!”
Là một con quái mèo nhỏ được sinh ra giữa tro tàn, quả cầu lông đương nhiên không hiểu được cái gọi là tự trọng của nam miêu mạnh mẽ. Cho dù sau này có hiểu, hắn cũng sẽ không lôi chuyện ấy ra trêu chọc.
Đôi đồng tử đỏ như máu nhìn thẳng vào Lê Ngạo. Hắn bỗng nhiên bật người, nhảy phốc tới, quật cậu ngã xuống đất, rồi không khách khí mà dụi dụi đầu vào ngực bông trắng nõn của mèo nhỏ.
[Thơm quá.]
[Mềm quá.]
[Thích quá.]
Lê Ngạo bị mấy cái gì đó không biết là xúc tu hay lông tơ trên người hắn cọ tới cọ lui, buồn buồn nhột nhột, vừa lăn vừa cười khanh khách: “Ngứa quá ngứa quá! Đừng cọ tớ nữa!”
Cậu phải khó khăn lắm mới bật người dậy được, quả cầu lông thì theo quán tính lăn cục một vòng, nằm lăn quay ra đất. Lê Ngạo cúi đầu ngắm nghía, nhìn kỹ hình thể lạ lùng của hắn. Không tay không chân, vừa đen vừa tròn, nhìn thì tưởng lông xù, mà sờ vào lại vừa trơn vừa lạnh, xúc cảm kỳ quái chẳng biết tả sao cho trọn.
Nếu không phải hắn có đôi mắt đỏ giống y hệt đại quái vật trước đó, cậu thật sự nghi ngờ toàn bộ mấy chuyện vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-thong-tri-the-gioi/4701117/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.