【Địa Cầu - Ngày đầu tiên của năm mới theo lịch nông nghiệp】
“Thật là tàn nhẫn, đứa nhỏ như vậy lại bị chết cóng ngay giữa thành phố.”
“Đêm qua sương mù dày đặc đến rợn người, vừa dày vừa độc, hít vào một cái là xây xẩm mặt mày. Có lẽ nó lạc đường trong màn sương, tìm mãi không thấy đường về, cuối cùng bị đông chết.”
“Tôi cá là như vậy. Mà cái đó sao có thể gọi là sương mù được? Rõ ràng là khí độc rò rỉ từ nhà máy hóa chất gần đó! Tội nghiệp thật, một đứa nhỏ lại bị vạ lây như thế.”
“Con nhà ai vậy? Sao đến giờ vẫn chưa thấy người thân tới nhận xác?”
“Ở tòa nhà kia kìa, cảnh sát đã tới nơi rồi mà bọn họ vẫn chưa chịu xuống.”
“Nghe nói đứa bé này không phải đi chơi rồi lạc đường đâu, mà là bị cha mẹ bỏ rơi. Hai người đã ly hôn, mỗi người tự xây dựng tổ ấm riêng, không ai muốn nuôi nó cả.”
“Trẻ con xinh xắn như vậy mà cũng nỡ lòng nào vứt bỏ? Quá độc ác! Thế gian sao lại có những bậc cha mẹ như thế?”
“Ngay Tết nhất nữa chứ… Thật tội nghiệp.”
Không phải vậy…
Tiếng người ồn ào vang lên khắp nơi, dội thẳng vào tai, từng câu từng chữ như dao cắt.
Lê Ngạo muốn lên tiếng phản bác, mình không đáng thương!
Đúng là ba mẹ không cần cậu nữa, nhưng cậu còn có bà nội mà! Có bà ở bên, cậu không phải một đứa trẻ bị bỏ rơi.
“Con thì đương nhiên phải theo mẹ. Đi theo một người đàn ông như tôi thì còn ra thể thống gì nữa? Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-thong-tri-the-gioi/4701114/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.