Mặt trời vén bức màn mây dày đặc, xua tan bóng đêm mà chiếu những tia nắng đầu tiên xuống mặt đất. Chúng len lỏi qua mặt kính trong suốt của phòng bệnh, nghịch ngợm trèo lên đôi mắt nhắm nghiền của người thiếu nữ trên giường bệnh. Mắt nó khẽ động, hàng mi dày dần hé ra cặp đồng tử xanh ngọc cuốn hút.
Diệp Tử Đan vươn vai, xoay người nhìn ra cửa sổ. Ở đó, có hai con chim sẻ đang đậu, dụi dụi thân hình tròn đầy lông vào nhau, giống như một đôi uyên ương tình cảm. Chúng ríu rít vui vẻ, tự dưng khiến tâm trạng nó khá hơn phần nào.
Phòng bệnh chỉ có một mình nó, không gian chỉ trong thoáng chốc lại chìm vào yên lặng. Nó nặng nhọc ngồi dậy, vết thương ở bụng và hai cánh tay theo từng cử động mà nhói lên. Nó đau đớn mím chặt môi, gắng dựa lưng vào từng, xong mới run rẩy thở. Nó thần người, mông lung nghĩ vài thứ linh tinh. Nó chưa chết sao? Lúc đó... gã với mái tóc vàng... con dao trên tay gã cứa lên làn da trắng nõn của nó, còn gã thì cười điên dại đầy vui sướng.
Hình ảnh đó... thật sự đáng sợ. Nghĩ lại mà nó không cầm được nước mắt, trong giây lát khoé mi đã thi nhau rơi lệ. Tay nó đau đến mức không thể nhấc lên được nữa, chỉ có thể ngồi yên không nhúc nhích. Nó như thế khoảng hơn 15 phút thì có người đến, tiếng gót giày nện mạnh lên sàn nhà bên cạnh phòng bệnh. Cửa bật mở, Hồ Đại Vỹ tiến vào với một chiếc cặp lồng sắt trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-mau-noi-yeu-toi-di/2192558/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.