Vu Hải nắm lấy tóc nó, kéo mạnh buộc nó ngồi dậy, gã nhếch mép:
- Tỏ ra hữu dụng một chút đi nào, tiểu bạch thỏ.
Dứt câu, gã tháo thắt lưng, cởi quần, để lộ cự vật to lớn đã cương cứng. Gã nắm đầu Tử Đan, ẩn mạnh thứ nam tính của mình vào miệng nó. Gã đẩy sâu vào tận cuống họng nó, di chuyển ra vào rất nhanh. Hơi thở gã dần dồn dập, môi treo nụ cười thỏa mãn.
Còn về phần Tử Đan, cơ thể nó đã bị gã khống chế hoàn toàn, không thể chống cự dù chỉ một chút. Giờ mà manh động thì không biết được gã sẽ làm gì, tên thú vật này thực chất là không có nhân tính. Nhưng, thật sự là quá ghê tởm. Gã dám đâm cự vật của gã vào miệng nó, thứ đó nóng và nhớp nháp, khiến nó thấy buồn nôn.
- Dùng lưỡi nhiều hơn nữa đi, dám động răng thì đừng có trách ta không thương hoa tiếc ngọc.
- Ư...Ưmm...a... - Nó gần như không thở nổi.
Trong miệng nó, cự vật gã to dần lên, rồi căng phồng, giật nảy một cái, cùng lúc đưa một dòng tinh nóng hổi chảy thẳng xuống họng nó.
Xuất xong, gã mãn nguyện rút ra.
Nó ho sặc sụa, cố móc họng để nôn tất cả cái đống kinh tởm mà gã đã trút hết vào miệng nó ra ngoài. Ai ngờ, gã bất ngờ nâng cằm nó lên, ẩn cao, nụ cười như ngoác rộng tận mang tai.
- Nuốt hết đi chứ ai cho cô nôn ra ngoài?
- Khụ...khụ...ặc...
Cuối cùng, nó đành phải chấp nhận nuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-mau-noi-yeu-toi-di/2192549/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.