Đã là cuối tháng 12, thành phố Bắc Kinh giờ đã khoác lên mình bộ cánh trắng đẹp lộng lẫy. Tuyết trên đường, trên cây, phủ khắp trên các mái nhà cao thấp tạo nên một khung cảnh rung động lòng người. Từng đợt gió lạnh đến rùng mình khe khẽ thổi qua các ngóc ngách đường phố. Ai nấy vội vã trở về nhà sau ngày làm việc mệt mỏi, đột nhiên run lên rồi thở ra những làn khói trắng đã trở thành lẽ thường tình.
Tử Đan bước từng bước nặng nhọc, đôi mắt xanh ngọc đảo một vòng xung quanh, nhận ra nơi này chỉ có một mình mình. Sau trận cãi nhau với Hồ Đại Vỹ, nó cảm thấy tổn thương ghê gớm. Hắn không tin nó, lại còn nghi ngờ nó gian díu bên ngoài. Rốt cuộc tên sắc lang đó nghĩ Tử Đan nó là loại phụ nữ gì chứ. Haha, đã thế đây không thèm thích anh nữa.
Nó chỉ biết tự rủa thầm, rồi lại tự chửi mình ngu ngốc vì nói thì nói thế, chứ cũng chẳng bỏ hắn được. Đắng lòng thay!
Điện thoại nó bất ngờ đổ chuông.
Trên màn hình ghi dòng chữ "Hắc Đại Lão Công".
Đọc xong tên người gọi là Tử Đan hết muốn nhấc máy. Nó tắt luôn điện thoại, lè lưỡi.
- Xì, mắng người ta cho đã rồi gọi điện xin lỗi hả? Đã thế không thèm nghe.
Điện thoại đổ chuông lần hai.
Vẫn hắn.
Nó tắt điện thoại lần hai.
Hai chân Tử Đan đung đưa qua lại, mắt láo liên nhận biết khung cảnh xung quanh. Nó chưa từng tới công viên trung tâm vào buổi tối, nhưng không ngờ nơi này lại giăng đèn lấp lánh, cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-mau-noi-yeu-toi-di/139595/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.