- Em pha?
Nó gật gật đầu. Hồ Đại Vỹ cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Hắn nhoài người kéo nó ngồi vào lòng hắn, vuốt nhẹ mái tóc nâu hạt dẻ mượt của nó.
- Sợ em bỏ bùa tách trà của tôi...
- T...Tôi không bỏ gì cả!
- Haha, tôi đùa thôi
Hắn nhấp một ngụm nhỏ rồi gục đầu vào cổ Tử Đan, mệt mỏi thở từng luồng hơi nóng lên người nó.
Nó hơi khó chịu ngoảnh lại nhìn thì thấy hắn đã nhắm mắt, hai tay đan vào nhau ôm chặt eo nó.
- Đại Vỹ... - Nó gọi nhỏ, cố cựa quậy để đánh thức hắn.
- Em mệt không?
- Không hẳn
- Ngồi với tôi tẹo nữa - Hắn xoay người nó lại mặt đối mặt, nhìn nó đắm đuối.
Bàn tay to lớn vuốt nhẹ tóc nó lần nữa, xong Đại Vỹ quấn lấy nó ngay lập tức, dư vị từ nụ hôn trước chưa kịp tan thì tâm trí nó đã lấp đầy vị hảo ngọt ấy lần nữa.
- Anh không thể hành xử bình thường được à...? - Hơi thở nó gấp gáp, cố nói ngay khi hắn buông môi ra.
- Bình thường như nào?
- Thì...
Hắn hắc hắc cười, rúc vào gò bồng đào của Diệp Tử Đan, bất chấp nó cố hết sức đẩy hắn ra. Sống mũi cao của hắn cọ nhẹ vào khe ngực làm nó hơi nhột, bực bội đánh nhẹ vào cánh tay hắn.
- Ngồi im đi, mèo ngốc. - Hắn ôm nó chặt hơn nữa - Tại em nói tôi phải hành xử bình thường, không thì tôi đã...
Tử Đan rùng mình, giờ nó cảm thấy mình chẳng khác nào một con cừu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-mau-noi-yeu-toi-di/139571/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.