Loang quanh một hồi, cuối cùng Diệp Tử Đan quay lại thư phòng, chọn một cuốn sách rồi yên vị trên chiếc ghế gần đó. Nó chăm chú đến quên cả thời gian, hoàn toàn chìm đắm vào quyển truyện mang tựa "Lolita".
Thời gian cứ thế trôi chẳng chờ đợi ai, sắc đỏ nhuộm lấy không gian như thể nuốt chửng cả mặt trời, những vạt nắng đìu hiu cuối cùng khẽ lọt qua khe cửa, rọi lên những giá sách khổng lồ, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và đẹp mê hồn.
- Đã xế chiều rồi sao...?
Nó khẽ ngẩng đầu dậy, nheo mắt nhìn qua cửa sổ. Trời nhanh chóng ngả tối, phủ màn đêm lên khắp khu ngoại ô sau khi hoàng hôn khẽ biến mất. Nó quyết định sẽ không rời khỏi thư phòng, có lẽ đọc thêm vài cuốn nữa sẽ là một ý hay, vì dù sao nó cũng không có gì làm cả.
- Cô không định ăn tối à, nhóc?
Tử Đan quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, là Trịnh Cẩn Nhi.
- Tôi không đói, cô cứ ăn đi!
- Chờ thiếu gia sao?
- Chẳng liên quan gì đến anh ta hết...
Cô thở dài, đành xuống lầu ngồi ăn một mình, thiếu nữ kia thực sự rất bướng bỉnh, không hiểu có thể tuyệt thực đến bao giờ nữa.
_______
- Ặc, cuối cùng cũng về đến nhà, tôi đói rã họng rồi!!
Trương Ngọc Doãn mệt mỏi than thở, lừ đừ treo áo khoác lên móc rồi lết ngay vào phòng bếp. Theo sau là Hồ Đại Vỹ, khuôn mặt vẫn không đổi, khí chất ngút trời, người ngoài nhìn vào chắc chắn không biết cảm xúc bên trong của hắn ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-mau-noi-yeu-toi-di/139569/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.