Vài phút sau, cả hai chúng tôi đã tập trung ở KTX. Thế mà nơi này bỗng nhiên náo loạn cả lên. Có chuyện gì sao? Hay có liên quan đến hai cô bạn của tôi?
Từng người từng người kéo nườm nượp lên trên tầng, thế mà bảo vệ hay quản lý KTX không thấy đâu, cứ để mặc cho bọn họ hoành hành. Bây giờ nhìn KTX chẳng khác gì cái chợ.
"Chuyện gì thế nhỉ?" Tôi lo lắng hỏi.
Và không để Hàn Nặc Minh giải thích, tôi vụt chạy lên trên tầng, hướng về phía phòng mình, trong lòng liền cảm thấy bất an khi mà mọi người cũng chạy theo về hướng đó.
Quả nhiên, mọi chuyện đều xuất phát từ căn phòng của tôi.
"Hai cô bạn của cô gây ra chuyện rồi!" Hàn Nặc Minh cất giọng.
Trong lòng đã lo lắng, lại thêm câu nói của Hàn Nặc Minh, tôi sợ hãi mà chạy luồn qua hàng người đông như kiến lẻn vào trong phòng. Thế mà cả quản lý KTX cũng ở đây. Còn hai cô bạn của tôi thì đang đứng khép nép ở đối diện, phía sau họ là chiếc bàn bị cháy gần hết.
"Chi Lộ, Ninh Ngọc!" Vừa lẻn được vào phòng, tôi đã cất tiếng gọi.
"Y Nhi!" Hai cô bạn vừa nhìn thấy tôi, hai con mắt như sắp trào nước mắt ra ngoài.
"Hai cậu làm gì rồi?" Tôi bỏ qua cả ngài quản lý, chạy thẳng tới chỗ hai bà bạn mà hỏi.
"Học sinh kia! Em là ai mà dám xông vào một cách tự tiện như thế?" Trong lòng đã bực mình, bây giờ lại thêm thái độ của tôi khiến quản lý bực mình đến đỏ bừng cả mặt.
"Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-la-de-yeu-thuong/1325456/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.