Tôi chạy được vào lớp thì cũng mất tới mấy phút rồi. Tôi mở toang cánh cửa ra rồi thở hồng hộc.
"Đàm Y Nhi!" Hai cô bạn của tôi vội vã chạy lại.
Tôi ngồi phịch xuống đất, lâu rồi không tập chạy bây giờ chạy như một con điên thật sự là tự mình hại mình mà.
"Chi Lộ, Ninh Ngọc, tới giờ vào học rồi các em không được tự tiện ra khỏi chỗ. Còn em, Y Nhi, em làm gì mà tới giờ này mới đến lớp!" Cô chủ nhiệm nghiêm khắc hỏi tôi.
Tôi chảy cả mồ hôi hột nhìn cậu ta. Tên Hàn Nặc Minh đó còn không thèm nhìn tôi mà đùa cợt như bình thường nữa, cứ chăm chú nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, ánh mắt thờ ơ vô cảm khiến tôi tủi thân lắm luôn.
Người đó có gì quan trọng với cậu ta mà đến cả con mèo cute đáng yêu của mình cũng không thèm quan tâm thế này!? Mèo của cậu đang gặp rắc rối đó, còn không mau đi cứu nguy?
"Đàm Y Nhi! Em còn đứng đó làm gì? Mau ra hành lang chịu phạt!" Cô giáo nhăn mày.
Tôi tủi thân "dạ" lí nhí rồi đi ra ngoài. Hình như bây giờ cậu t mới chú ý đến tôi, thấy tôi lững thững đi ra ngoài nom tội nghiệp lắm.
"Trước khi học bài mới, cô sẽ kiểm tra bài cũ! Có em nào chưa làm bài tập không? Tốt nhất là nên tự giác!" Cô giáo thở dài nhìn đám học sinh.
Chắc vì bực mình vì tôi khiến lớp bị trừ điểm nên bây giờ lớp bị vạ lây. Bình thường cô có kiểm tra sách vở bài tập thế đâu!?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-la-de-yeu-thuong/1325447/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.