Nói sao nhở? Ờ thì...tuy bọn họ lúc nãy còn sợ hãi thế, nhưng bây giờ bỗng nhiên lại khùng lên trông đáng sợ lắm luôn ấy. Quả nhiên, chỉ cần ăn cẩu lương một chút thôi cũng sẽ giúp hội FA tăng sức mạnh.
Mà cũng có lẽ tôi và Hàn Nặc Minh đã diễn hơi lố rồi.
"Khụ khụ!" Tôi ho vài cái lấy lại khí sắc rồi nói: "Được rồi! Không rải cẩu lương nữa! Vậy bây giờ vào đề tài chính!"
Nói là đề tài chính chứ thực ra chúng tôi chỉ hỏi tên, lớp và vào khoảng thời gian đó họ đã làm gì mà thôi. Vì nhiều người quá nên tôi không kể đoạn này đâu. Vì nếu tôi kể xong chắc mọi người đã ngáp ngắn ngáp dài vì nhàm chán quá.
- -------------------
6 giờ tối, tại KTX.
Tôi lững thững bước vào phòng. Sắc mặt trắng bệch như người chết vậy. Hai bà bạn lo lắng chạy tới dìu tôi ngồi lên giường:
"Trời ạ! Chỉ là tra khảo bọn họ thôi mà cũng trở nên thê thảm thế này hả?" Chi Lộ lo lắng trách móc.
"Lẽ nào bọn họ làm gì cậu hả?" Ninh Ngọc hỏi.
"Bây giờ tớ mới biết thám tử họ có bộ óc như thế nào!" Tôi méo mó nói.
Phải nói là suy luận mọi thứ ra từ những lời kể của bọn họ mà tôi tiều tụy cả thân xác luôn ấy. Trông Hàn Nặc Minh thì không có gì là mệt mỏi chứ còn tôi thì đầu hàng rồi.
Hai cô bạn nghe tôi phàn nàn thì bất chợt phá lên cười. Tưởng bị ai bắt nạt chứ, hoá ra lại vì suy nghĩ nhiều quá nên đau đầu. Thế mà tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-la-de-yeu-thuong/1325444/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.