Đám con gái kia sắc mặt liền tái đi:
"Anh Hàn Nặc Mình à! Tụi em không cố ý đâu!"
Tôi suýt chút nữa thì muốn nôn oẹ. Sao bọn họ đổi giọng nhanh vậy? Lúc nãy còn hung hăng như những con cọp cái mà.
Cậu ta chẳng nói gì, liền giật lấy quả trứng trong tay tôi mà lúc nãy tôi bắt được.
"Cậu định làm gì?" Tôi ngạc nhiên.
"Ném bọn họ!"
"..." Cậu ta...không có vấn đề gì chứ.
Tôi mặt mũi méo xệch ngăn lại:
"Đừng! Cậu mà làm vi phạm quy định của trường là tôi sẽ liên lụy đấy!"
Mặt cậu ta hằm hằm:
"Tôi còn chưa tính sổ với cô đâu!"
Cái gì? Tính sổ với tôi? Tôi đã làm gì cậu ta vậy chứ? Ai cho tôi biết đi!
Lúc nãy đối mặt với bọn họ, tôi ngạo mạn đến thế nhưng bây giờ, đứng phía sau Hàn Nặc Mình tôi như rùa rụt cổ.
Lũ người kia liền biết thế nguy, nhanh chóng chạy hết. Tôi thở dài, hoá ra cậu ta chỉ đang doạ bọn họ.
Tôi tựa người lên kệ để giày đã méo mó:
"Tôi còn tưởng tôi lại làm sai gì rồi chứ!"
"Xem ra cô không yếu đuối như tôi tưởng! Hôm nay cô ngầu lắm đấy!" Hàn Nặc Minh nhếch mép.
Tôi sững sờ. Cậu ta trông thấy hết rồi. Ai da! Lúc nãy có nói gì liên quan đến hắn không nhỉ? Hình như là không!
"Tôi không hề yếu đuối đâu nha! Nhưng cậu là người duy nhất khiến tôi sợ đấy!"
Mặt cậu ta đen lại:
"Tại sao?"
Tôi kéo quai của cặp lên vai, chuẩn bị sẵn tư thế để chạy và quay lại, nhìn cậu ta:
"Vì tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-la-de-yeu-thuong/1325438/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.