Tôi nhíu mày nhìn chằm chằm hai người. Chắc không phải họ có đôi mắt thần hay gì đâu, hay là Hàn Nặc Minh rảnh rỗi đi nói lại cho bọn họ nghe? Chắc không đâu! Cậu ta không phải người lẻo mép như thế.
"Hai người hôn nhau thật rồi à?" Hai người lại hỏi.
Tôi chẳng biết làm gì ngoài gật đầu. Xong! Tôi sắp trở thành tâm điểm cho hai người bày trêu ghẹo rồi.
Ngược lại, hai bà bạn của tôi mắt lại sáng lên như sao, ôm chặt lấy tôi như nhặt được vàng:
"Hay lắm Y Nhi!"
"Chuyện gì?" Tôi khó hiểu hỏi.
"Chuyện này...lát nữa về phòng nghỉ tụi này sẽ nói sau!"
Sao lại kỳ bí vậy chứ!? Nhưng mà...từ bây giờ tôi sẽ không đi bánh xe gió nữa đâu! Không bao giờ!
- -------------
Buổi tối, sau khi trải qua một buổi tối đi chơi mệt nhừ người, cả ba chúng tôi vừa vào phòng đã nằm phịch xuống giường.
"Nào! Bây giờ thì kể cho tớ điều đó rồi chứ!?" Tôi tuy mệt nhưng cái kỳ bí mà họ cứ úp úp mở mở đó lại làm tôi như hoạt động trở lại.
"Cậu cũng quan tâm quá nhỉ?" Ninh Ngọc bật cười.
Chi Lộ nghe lời tôi, bắt đầu kể:
"Cái bánh xe gió ấy, đã từ lâu có một câu chuyện kể về nó rằng, khi một cặp đôi ngồi trong 1 khoang mà nó đã lên tới đỉnh cao nhất của bánh xe gió, lại đúng vào lúc 21 giờ, hai người ấy mà hôn nhau thì sau này sẽ trở thành một cặp trời sinh, có khi trở thành vợ chồng luôn ấy!"
Chi Lộ cố tình nói to và chằm hai từ vợ chồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-la-de-yeu-thuong/1325432/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.