Đường Hi làm bộ bình tĩnh: "Giải thích đi." Nhưng thật ra trong lòng cậu đang rất vui vẻ. Nhân viên dọn phân đến rồi, mình biết anh ấy sẽ không cho mình leo cây mà. 1551 cảm nhận được sóng não đang múa loạn trong đầu cậu, nhỏ giọng nói:【Cái con mèo không có tiền đồ.】 Đường Hi không để ý tới nó, giả vờ nghiêm túc nghe Nhiếp Nhung giải thích. Nhiếp Nhung chỉ cần dăm ba câu là đã nói rõ việc mình bị ám sát trên đường đến, giọng điệu bình thản cứ như là hắn chỉ cứu một con chó nhỏ ở ven đường vậy. Vậy mà nhân viên dọn phân lại gặp phải thích khách ám sát! Hắn sẽ không bị thương chứ? Đường Hi lo lắng đến mức muốn bay xuống kiểm tra, nhưng cậu chỉ có thể cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ, hất hất cằm tỏ ý tha lỗi khi hắn đến trễ. Ánh mắt Nhiếp Nhung khóa chặt trên người cậu nhìn cái cằm nhỏ nhắn kia, con ngươi hắn bỗng tối sầm, rõ ràng hành động của hoàng đế nhỏ vô cùng vênh váo nhưng lại không khiến người ta chán ghét. Thậm chí còn làm cho người ta dâng lên ý muốn bắt nạt, muốn nhìn thử xem biểu tình huênh hoang tự đắc kia có thể biến thành kinh sợ được hay không. Chỗ ngồi của Nhiếp Nhung rất gần với hoàng đế nhỏ, đối diện với Thẩm Hành. Khi Nhiếp Nhung ngồi xuống, Thẩm Hành ở xa xa nâng chén rượu lên chào hỏi hắn nhưng hắn không đáp lại, vờ như không nhìn thấy. Thẩm Hành cũng không giận, không chút lúng túng bình tĩnh tự mình uống hết chén rượu đó. Đúng là một con hồ ly nham hiểm. Ánh mắt Đường Hi lén lút quét qua hắn, cậu vừa bỏ ra tích phân để hối lộ hệ thống, cuối cùng biết được người sai thích khách ám sát Nhiếp Nhung chính là Thẩm Hành. Hắn vẫn còn có thể ngụy trang hoàn hảo đến mức như chẳng có gì xảy ra. Mục đích của Thẩm Hành vô cùng rõ ràng, hắn tiêu tốn nhiều sức lực như vậy, thậm chí còn hi sinh cả tử sĩ chính là vì muốn giữa hoàng đế và người đứng đầu Hoàng đảng Nhiếp Nhung có kẽ hở. Một khi hoàng đế sinh ra lòng bất mãn với Nhiếp Nhung thì hắn sẽ có thể thực hiện dã tâm của mình. Tốt nhất là bạo quân nhỏ đối đầu với Nhiếp Nhung, hắn sẽ ở phía sau làm ngư ông đắc lợi. Nhưng cái tên ngu ngốc này căn bản không thể đối đầu lại Nhiếp Nhung, Nhiếp Nhung chỉ cần động một đầu ngón tay là đã có thể khiến cho y lăn từ long ỷ xuống rồi. Tuy hắn vẫn luôn xem thường võ tướng thô tục nhưng lại không thể không thừa nhận nắm giữ được quân quyền quả thực rất quan trọng. Ở bên ngoài đều nói thế lực của hắn ngang hàng với Nhiếp Nhung, nhưng chỉ có hắn biết thật ra hắn đang bị nam nhân kia kiềm chế dưới trướng. Vũ cơ trong yến hội đã thay thành một nhóm mới, động tác càng kiều mị hơn so với nhóm trước, các nàng tận lực lấy lòng các vị đại nhân vật đang ngồi nơi đây. Trong đó thừa tướng và đại tướng quân là người nhận được nhiều hoa đào nhất. Ngay cả vị Hoàng tiểu tướng quân đoan trang uy nghiêm kia cũng nhận được không ít mị nhãn từ các nàng. Đường Hi lúc đầu còn vui vẻ thưởng thức, thấy thế lập tức không vui:【1551, tại sao các nàng...】 1551 tưởng là con mèo này đang ăn giấm, không nghĩ tới câu tiếp theo chính là 【Sao các nàng không đưa mắt nhìn tôi, tôi chính là hoàng đế mà!】 Mèo nhỏ thất vọng. 1551 vô tình trả lời qua loa:【Bởi vì cậu chính là bạo quân.】 Thật ra những vũ cơ này đa số đều là người ngoài cung, tiếng xấu của nguyên chủ cũng chỉ lưu truyền ở trong cung này, dân chúng chỉ biết đến Chiến thần đánh đâu thắng đó và thừa tướng có tài trị quốc, bọn họ có ấn tượng rất ít với vị hoàng đế nhỏ này. Cho nên cũng không phân biệt tốt xấu. Nếu đối với minh quân thì đây là một loại bi ai, nhưng đối với vị đế vương ngốc nghếch này thì đây đã là một kết quả rất tốt rồi. Nguyên nhân chân chính làm cho các vũ cơ không thả mị nhãn với hoàng đế nhỏ chỉ có một. Ánh mắt của vị hoàng đế nhỏ còn có hồn hơn so với các nàng, da dẻ còn mịn màng hơn, đôi môi nhỏ mềm mại, có người nào lại dám liếc mắt đưa tình với nam nhân còn đẹp hơn so với mình đây? Đường Hi tự an ủi mình, ít nhất điều này cho thấy cậu rất có khí phách. 1551: Cậu vui là được. Trong lúc Đường Hi đang nói chuyện cùng hệ thống, ánh mắt của cậu vô tình nhìn thẳng vào chiếc eo nhỏ nhắn trên người một vũ cơ, làm cho nàng ngại ngùng đỏ mặt, ánh mắt chứa đầy tình ý nhìn về phía hoàng đế nhỏ. Có nữ nhân nào mà không muốn được gả vào hoàng cung làm phi tần chứ, đối với vũ cơ lang bạt như các nàng mà nói thì đây chính là một sự cám dỗ rất lớn. Tuy các nàng yêu thích phu quân như đại tướng quân, nhưng nếu hoàng thượng hứng thú với các nàng thì...! Lão thần ngồi cạnh Nhiếp Nhung liên tục lau mồ hôi lạnh, mới vừa nãy không biết tại sao hắn lại đột nhiên tức giận, không khí xung quanh nơi hắn ngồi lập tức giảm xuống vài độ. Không phải là hoàng thượng và Nhiếp tướng quân cùng coi trọng vũ cơ kia chứ? Lão thần trơ mắt nhìn Nhiếp Nhung càng ngày càng tức giận, thậm chí còn dùng tay bóp nát một chén rượu. Nhiếp Nhung mặt vô biểu tình mở lòng bàn tay thả những mảnh vỡ xuống, trong lòng có chút ghen tuông vô cớ, quả nhiên không hổ là hôn quân, không biết xấu hổ ngang nhiên tán tỉnh vũ cơ ở chốn đông người như vậy. Nhưng hắn cũng không biết bản thân mình đang tức giận cái gì. Ánh mắt của hắn khóa chặt giữa hai người, hung ác nghĩ, hoàng đế nhỏ này so với nữ nhân thì còn mềm mại hơn, thật sự y biết thế nào là nuông chiều nữ nhân sao, sợ rằng ở trên giường còn bị sủng ái ngược lại. Loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo này một khi đã xuất hiện thì sẽ luôn lẩn quẩn trong tâm trí, không thể nào xua đi được. Yết hầu hắn đột nhiên khô khốc. Đường Hi không phát hiện ra, chẳng qua là cậu chỉ cảm thấy không khí của yến tiệc bỗng nhiên có hơi căng thẳng. Người tấu nhạc không cẩn thận chơi sai, tất cả mọi người lén lút nhìn về vị trí phía dưới cậu. Cậu thuận theo tầm mắt của bọn họ, lập tức thấy được gương mặt nghiêm túc không biết đang nghĩ gì của Nhiếp Nhung và lão thần đang té xỉu bên cạnh hắn. Đường Hi vừa định hỏi lão thần kia bị gì thì Nhiếp Nhung đột nhiên đứng phắt lên. Giọng nói hắn trầm khàn khó giải thích: "Hoàng thượng, thần muốn kính người một chén." Hắn nói xong cũng không đợi người ngồi trên cao kia đáp lời mà tự mình nâng ly rượu lên, tất cả những hành động kiêu căng khó thuần trên người hắn cứ như là trời sinh sẵn có. Đường Hi khẽ gật đầu, Đức công công bên cạnh nhanh chóng tiến lên giúp cậu rót đầy chén rượu. Nghe nói tửu lượng của người cổ đại rất thấp, mèo nhỏ Đường Hi chưa từng uống rượu bao giờ bỗng tràn đầy tự tin, nâng tay uống một hơi cạn sạch. Nhưng dường như Nhiếp Nhung không hài lòng lắm, hắn nhìn gương mặt ửng hồng cùng đôi môi thấm đẫm rượu kia của hoàng đế nhỏ, lười nhác nói: "Thần muốn ngồi bên cạnh hoàng thượng để ôn chuyện." Vị trí đó trước giờ đều là chỗ ngồi của hoàng hậu, nhưng hoàng đế nhỏ còn chưa lập hậu cho nên bên cạnh ngoại trừ Đức công công thì cũng không có người nào khác. "Như vậy thì không hợp lễ nghi." Phía dưới có vài triều thần nhỏ giọng bàn tán. Ánh mắt của Nhiếp Nhung nhẹ nhàng quét một vòng, tất cả thanh âm ở dưới đột nhiên biến mất. "Hoàng thượng, chẳng phải khi người còn nhỏ thần thường hay ôm người sao, lâu rồi quân thần chúng ta không gặp mặt, thần chỉ là muốn đến gần ôn chút chuyện xưa, mong hoàng thượng chấp thuận." Ngay lập tức gương mặt Đường Hi nhanh chóng đỏ lên, bất quá do men rượu khi nãy đã khiến mặt cậu đỏ sẵn rồi nên nhất thời cũng nhìn không ra. Hắn nói cái gì mà khi còn nhỏ hay ôm lấy cậu...!Nghe cứ như hắn là trưởng bối của cậu vậy. Bây giờ hắn mới hai mươi tám tuổi, năm mười mấy tuổi đã theo chân phụ thân vào cung, hay ôm hoàng tử nguyên chủ cũng hợp lý đi. Đường Hi bất đắc dĩ gật đầu, thật ra trong lòng vui vẻ đến mức đuôi nhỏ vô hình vẫy tới vẫy lui. Nói như vậy mà cũng lừa được vị hoàng đế nhỏ này, năm mười mấy tuổi Nhiếp Nhung đã mang bộ dáng lạnh lùng, chỉ thích độc lai độc vãng, căn bản không có ấn tượng về việc ở cạnh hoàng tử. Nhiếp Nhung nhấc vạt trường bào đen ngồi xuống bên cạnh cậu, ngắm nhìn gương mặt say khướt của hoàng đế nhỏ. Trong con ngươi kia dường như phảng phất ánh sáng lấp lánh của muôn ngàn vì tinh tú trên cao, nhưng tiếc là ánh mắt ấy chỉ hướng về đám vũ cơ. Nếu như y nhìn về phía ta thì tốt rồi. Nhiếp Nhung nghĩ như thế, chủ động tìm đề tài. Nhưng hắn vốn là một đại nam nhân xông pha bảo vệ biên cương đất nước, căn bản không có đề tài gì chung với hoàng đế nhỏ được nuông chiều từ bé này. Hắn suy nghĩ một chút, thấy hoàng đế nhỏ đang gắp một miếng cá để ăn, hắn vô thức nói: "Buổi tối chỉ ăn ít như vậy, thảo nào người cứ gầy như mèo con." Sau khi nói xong hắn nhanh chóng hối hận rồi. Quả nhiên hoàng đế nhỏ rất tức giận, cảm thấy mình bị mạo phạm, ánh mắt giận dữ quay sang nhìn hắn. Một đôi mắt tròn trừng to. Tâm trạng Nhiếp Nhung thả lỏng, sự hối hận kia nhanh chóng bay mất theo cái nhìn này. "Chú ý lời nói của ngươi, Nhiếp tướng quân." Ba chữ cuối cùng cậu gằn từng tiếng mà nói ra. "Thần muốn nghe hoàng thượng gọi tên của thần." Nhiếp Nhung cười cười, mang theo vài phần đùa cợt, không có lấy một chút kính trọng nào. Hoàng đế nhỏ chỉ dám nổi nóng với những người khác nhưng tuyệt đối không dám phát giận với Nhiếp Nhung, chỉ có thể cười lạnh: "Nhiếp Nhung, ngươi quả nhiên là thần tử tốt của trẫm." Hắn nghe được lời này cả người lập tức thoải mái, ngay cả việc hoàng đế nhỏ có hơi kỳ lạ cũng bị hắn quên sạch. Sao trước giờ hắn không biết tên của mình lại dễ nghe như vậy nhỉ? Nhiếp Nhung sờ sờ cằm. "Sau này lúc ở riêng hoàng thượng cứ gọi tên của thần như vậy đi, thần rất thích nghe hoàng thượng gọi." Gương mặt của hoàng đế nhỏ hơi biến sắc, "Sao trước giờ trẫm không biết da mặt của Nhiếp tướng quân lại dày như vậy." Nhiếp Nhung nghe cậu đổi lại xưng hô, trong lòng có chút thất vọng. Bầu không khí ở xung quanh bọn họ không tính là hòa hợp lắm nhưng trong mắt người khác lại là hai bọn họ đang vui vẻ ôn chuyện với nhau. Bởi vì Nhiếp Nhung cứ xích gần cọ cọ trên người hoàng đế nhỏ, hai người cúi đầu thấp giọng trò chuyện, khoảng cách lập tức bị kéo gần. Thẩm Hành mỉm cười nhìn bọn họ, chỉ có điều trong mắt không có một chút ý cười, ngón tay cầm chén rượu vô thức siết chặt. Hắn cũng không biết mình đang buồn bực cái gì. Cùng có tâm trạng khó chịu còn có Hoàng Bồi Phạm. Trước giờ hắn vẫn luôn xem Nhiếp tướng quân là thần tượng của mình, đây là lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác khác ngoài sự sùng kính ngưỡng mộ. Nhiếp tướng quân lập công lớn thì có cơ hội ngồi gần thân mật với hoàng đế nhỏ như vậy, nếu được trao cơ hội thì hắn cũng không muốn thua kém Nhiếp tướng quân. Nhưng hắn vẫn không có cơ hội chân chính ra chiến trường, chỉ ở hậu phương dẫn đánh hai trận nhỏ, thời gian còn lại thì đều ở lại hoàng thành, hoài bão của hắn vẫn chưa có cơ hội sải cánh bay xa, hắn không thể vượt qua được Nhiếp tướng quân. Ánh mắt Hoàng Bội Phàm không có thu liễm như Thẩm Hành, Đường Hi lập tức chú ý đến. Tầm mắt hai người giao nhau, quân thần đều sửng sốt. Đường Hi nhanh chóng thu hồi tầm mắt nhưng Nhiếp Nhung bên cạnh lại nhạy bén nhìn thấy. Ta ngồi ở bên cạnh mà không thèm nhìn, lại rảnh rỗi đi nhìn vũ cơ và nam nhân khác. Nhiếp Nhung hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn Hoàng Bồi Phạm. Đây là con của một vị tướng quân, xem ra ông ta đánh trận thì lợi hại nhưng về phương diện giáo dục nhi tử thì hình như không tốt lắm, để hắn giúp vị tướng quân này nhắc nhở một chút, không thể để tiểu tử này cứ lỗ mãng như vậy, nếu một ngày lỡ đụng phải hoàng thượng thì sẽ bị chém đầu mất. Hắn hoàn toàn quên mất mình mới là người duy nhất dám vọt thẳng lên ngồi bên cạnh hoàng thượng. ...! Lúc yến tiệc kết thúc, hai mắt Đường Hi đã bị một tầng sương mù che phủ, mờ mịt mông lung. Cậu bị Nhiếp Nhung kính tận mấy chén rượu, rượu này rất ngọt và thơm vô cùng, cậu cao hứng uống hết nguyên bình. Nguyên một bình này đối với Nhiếp Nhung thì chẳng tính là gì, có tướng sĩ đánh trận nào mà không biết uống rượu, hắn còn không nghĩ tới chỉ vài chén rượu cỏn con mà có thể chuốc say được hoàng đế nhỏ. Y có thật là nam nhân không đây, một bên Nhiếp Nhung tỏ vẻ ghét bỏ một bên cố ý nhích gần lại cho hoàng để nhỏ dựa vào vai mình, sau đó cây ngay không sợ chết đứng vẫy tay với Đức công công: "Hoàng thượng say rồi, ta đưa người trở về, ngươi ở lại thu thập tàn cục đi." Nói xong cũng không đợi Đức công công phản ứng, đứng lên kéo tay hoàng thượng đi mất. "Cung tiễn hoàng thượng —— " Toàn bộ triều thần không hiểu sự tình gì thấy bọn họ đi xa nhanh chóng đứng lên cung tiễn. Ở trong yến hội, chỉ có người có địa vị cao mới có thể rời đi trước, cho dù hoàng thượng và nhân vật chính của buổi tiệc đi mất nhưng phần lớn người ở đây vẫn phải lưu lại cho đến khi tiệc tàn. Đường Hi bị mang về phòng, dọc đường đi thì vô cùng ngoan ngoãn nhưng vừa vào đến cửa đột nhiên bắt đầu náo loạn. "Trẫm muốn ăn thịt!" Nhiếp Nhung sờ sờ bụng nhỏ của cậu, bất đắc dĩ nói: "Hoàng thượng, người đã no rồi mà." "Nhưng ta muốn ăn thịt!" Xem ra là thật sự say rồi, xưng hô cũng quên mất. Nhiếp Nhung vốn mang theo tâm lý muốn đùa cợt đột nhiên trong lòng bỗng mềm mại, y vẫn chỉ là một thiếu niên, khi say cũng sẽ không phát tiết mà chỉ biết làm nũng. Đường Hi đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy, cậu muốn biến trở về thành mèo. Cũng may là cậu vẫn còn một tia lý trí đuổi Nhiếp Nhung ra ngoài. Không phải cậu không tin tưởng nhân viên dọn phân, nhưng đây chính là thế giới cổ đại, cho dù cậu không cần sợ mình bị đem đi cắt thành miếng nhưng cậu lại sợ người khác biết cậu là yêu quái sẽ bắt nhốt cậu lại. 1551 còn thêm mắm dặm muối:【Còn bị hỏa thiêu chết nha!】 Tâm lý Đường Hi đấu tranh mãnh liệt, luôn miệng hô ta không muốn ngươi. Tâm tình vốn đang vui của Nhiếp Nhung nhanh chóng bị phá hỏng, hắn sầm mặt lại hung ác hỏi: "Ngươi không muốn ta thì muốn ai?" Đường Hi:【1551 cứu tôi, tôi phải biến về thành mèo!】 Không ngờ sau khi uống rượu lại không khống chế được hình người, cậu sẽ không bao giờ uống nữa đâu QAQ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]