Quản gia và người làm dùng ánh mắt đong đầy yêu thương nhìn mèo nhỏ hoạt bát
Đường Hi bị ánh mắt của họ doạ sợ, cậu ý thức được đây ko phải là nơi an toàn để nói chuyện với hệ thống
Vì vậy, cậu hướng chân leo lên lầu
So với mèo nhỏ mà nói thì cầu thang này quả thực hơi cao, Đường Hi lười đi, hai chân đặt trước lên bậc cầu thang, nôn nóng kêu meo meo với quản gia, hy vọng ông có thể hiểu ý mình
Quản gia ko hỏi là người từng trải, liếc mắt một cái đã hiểu ý mèo con, hài lòng nói với người làm đang che mặt vì sự dễ thương của cậu: “Cô thấy ko? Viên Đường nhíe mùi vị của tiên sinh, nó nhớ phòng ngủ đó”
Người làm vẻ mặt đồng tình: “Đúng rồi ạ, nhất định phòng ngủ có mùi vị của chủ nhân nên mới có thể khiến nó có cảm giác an toàn”
Đường Hi:???
Ngày nay bịa đặt về một con mèo ko bị phạm pháp sao?
Tầng hai có thư phòng và phòng ngủ chính, bình thường người làm ko được phép tụ tiện đi lên nên quản gia đích thân ôm mèo nhỏ lên lầu
Đưa Đường Hi vào phòng ngủ xong, quản gia cẩn thận đóng cửa lại
1551: [Bây h cậu có thể đến trường báo danh nhập học, tôi đã sắp xếp cho cậu rồi, nhưng vẫn có chút chuyện rắc rối]
Đường Hi nghi hoặc: [Rắc rối gì?]
1551 phát điên: [Bây h cậu phải phải làn sao để thần ko biết quỷ ko hay rời hỏi nhà hả?]
[Tôi chính là mèo nha, chuyện này đơn giản!]
Nói thì nói vậy nhưng lúc đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-hom-nay-muon-yeu-roi/920602/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.