Buổi tối, côăn cơm cùng gia đình mà đầu liên tục chạy những con chữ, cô không nóibất cứ điều gì mà ngoài học, học và học. Số kiến thức cô biết được làmmẹ và cha cô phải kinh hồn. Họ thậm chí còn không hiểu cô đang muốn nóigì ngoài nguyên tử, phân tử và protein...
Thực chất, cô không nói được cảm xúc của bản thân. Từ nhỏ cô vốn đã khép mình vào 1 ô trống nào đó rồi nhìn thế giới xung quanh bằng con mắt học hỏi, mà không thể cảmnhận.
Cô chỉ muốn nói "Cơm ngon quá!" nhưng hóa ra lại thành vấnđề nguyên tử, phân tử của hạt cơm...điều đó khiến cô rất khổ sở, vì mỗilần muốn bộc lộ cảm xúc, cô ngại ngùng, thậm chí là khó khăn, rồi bỏ qua ngay.
Ăn xong, cô không nói được gì, chỉ là rửa tay rồi lên phòng học tiếp.
- Chị hai... - cô em gái của cô, Mao, 12 tuổi.
Con bé năng động hơn cô, tóc buột cao, đôi mắt luôn sáng hừng lên màu rất đẹp, con bé có vóc dáng nhỏ thó như chú thỏ con.
- Chị giúp em bài này nha chị? - Mao thường hay sang hỏi cô khi gặp bài tập khó.
Cô lúc đó đầu óc chạy nhạy hơn bình thường, mà em cô giống như cô, cũnghọc rất tốt, đứng đầu bảng điểm liên tục. Cô lại xem, rồi sau 1 hồigiảng giải, con bé cười:
- Vâng!
Cô cũng muốn được như con bé, nhưng mà sao khó khăn quá...không làm được, cô không cười 1 cách tự nhiên với ai được. Chỉ có khi 1 mình hoặc ai đó đủ làm cô an tâm cô mới dám cười.
Con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-em-chet-chac/34927/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.