Cô nhóc thậm thí cũng không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy khinh thường và phỉ nhổ trong mắt những người đó. 
Cô nhóc xấu hổ đến hận không thể tìm một cái hầm ngầm để chui vào. 
Thím Ngũ cũng mặc kệ nhiều như vậy, chỉ cần tưởng tượng đến Nguyễn gia có được hai con gà rừng mười mấy cân mà nhà mình lại chỉ có hai con chim cút nho nhỏ thì lại cảm thấy nhà mình thiệt thòi lớn. 
Bà ta cái gì cũng có thể ăn, chỉ là sẽ không chịu thiệt. 
Bà ta cũng mặc kệ Ngũ Y Đình có cảm thấy thẹn hay không, đẩy cô nhóc đến trước mặt Nguyễn Kiến Quốc, giống như sợ người khác không nghe được, to giọng kêu lên: "Nguyễn Kiến Quốc, nhà ông cũng thật là giỏi nha. Làm hàng xóm nhiều năm như vậy, nhà ông làm sao lại có thể tham như vậy chứ? Bọn nhỏ là cùng nhau đi vào sau núi, dựa vào cái gì nhà ông được hai con gà rừng to đùng mà nhà tôi lại chỉ có hai con chim gầy còm chứ?" 
"Việc này nếu ông không cho tôi một lời giải thích thì đừng có mơ mà xong chuyện! Tôi muốn xem xem Nguyễn gia các người có biết xấu hổ là gì hay không?" 
"Ông nói chuyện đi, làm trò ngay tại trước mặt bà con đem việc này giải thích rõ ràng!!". 
"Gà rừng này là do em gái cháu bắt được, đương nhiên là thuộc về nhà bọn cháu rồi." Nguyễn Kiến Quốc còn không kịp nói gì, nhóc mập mạp đã sốt ruột hô lên, cổ đều trở nên đỏ bừng. 
"Xùy." Thím Ngũ cười nhạo một tiếng, giống như là nghe thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-beo-xuyen-thu-toi-thap-nien-80-lam-doan-sung/4081779/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.