Quay đầu nhìn vào vai ác nhỏ trong một góc, lại nhíu mày, nói: “Cũng là đứa nhỏ đáng thương, đều sắp tám tuổi rồi, ta nhớ rõ sinh cùng năm với nhóc con đứng thứ tám, sao còn không cao bằng Kiều Kiều nhà ta, nhìn cũng rất gầy.” Lắc đầu, vẻ mặt thổn thức.
Hiện tại ngày qua ngày tuy rằng gian khổ một chút, nhưng không nghèo đến nông nỗi không được ăn, chỉ cần hơi chăm chỉ siêng năng, miễn cưỡng sống ấm no cũng vẫn là có thể.
Chỉ là nhìn đứa nhỏ này, đói đến mức nhìn qua còn không lớn bằng môt nửa Kiều Kiều nhà bà, thật là làm bậy.
Bà nhớ rõ lúc trước khi mẹ ruột nó trên đời, cũng là một đứa trẻ xinh đẹp kháu khỉnh.
Cho nên Lưu Mai làm mẹ kế thật sự rất thiếu đạo đức.
“Mẹ, cơm không phải đã chín à, xới cho nó một chén đi.” Nguyễn Kiến Quốc cũng cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương, khi đi đến bên người Nguyễn Kiều Kiều, nói với Bà nội Nguyễn.
Bà nội Nguyễn gật gật đầu, bình thường tuy rằng bà chướng mắt Lưu Mai, nhưng đối với đứa nhỏ này cũng đồng tình, chỉ là khi có Lưu Mai một người khó chơi như thế ở gần, cho dù bà đồng tình cũng chưa bao giờ nghĩ tới cho nhóc con này cái gì.
Lần này Nguyễn Kiều Kiều tìm được đường sống trong chỗ chết, bà cố ý vì cô tích phúc, liền đi về phía phòng bếp, xới một chén cơm khoai lang đỏ to đùng, còn áp chặt rất nhiều lần.
Nguyễn Kiều Kiều ngồi ở trong lòng ngực Nguyễn Kiến Quốc, nhìn Bà nội Nguyễn đem chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-beo-xuyen-thu-toi-thap-nien-80-lam-doan-sung/4081761/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.