Mạnh Nghiễn Nam muốn đuổi cậu đi, thật sự không cần cậu nữa. Mạnh Bạch lập tức hoảng hốt, cậu nhanh chóng nắm góc áo đối phương đỏ mặt rống lớn nói:“Tôi có thể! Mặc kệ là cái gì tôi đều có thể làm.”
“Vậy cậu vì cái gì nguyện ý? Chỉ là muốn báo ân sao?” Mạnh Nghiễn Nam đứng dậy rót cho hai người ly nước.
Mạnh Bạch ngồi ở ghế sô pha trong phòng ngủ, cậu ít nhiều gì cũng có thể đoán được ý nghĩ của Mạnh Nghiễn Nam, cảm thấy có chút không được tự tin, thậm chí khiếp đảm. Cậu hơi hơi há miệng thở dốc, vẫn không nói được gì.
“Có gì thì cứ nói rõ ràng đi, cậu muốn cứ như thế này mãi sao?” Mạnh Nghiễn Nam thích rõ ràng, có thể do dự một chút, nhưng thời điểm quyết đoán tuyệt đối sẽ không do dự.
“Anh thích tôi sao?” Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
“Đúng vậy.” Mạnh Nghiễn Nam thừa nhận.
Mạnh Bạch đỏ mặt, mặc kệ lúc trước chuẩn bị tâm lý bao nhiêu, đáp án này nháy mắt vẫn làm tim cậu đạp mạnh.“vậy, vậy……” Mạnh Bạch cơ hồ không tìm thấy âm thanh của chính mình.“Anh muốn cái gì?”
“Cậu nghĩ sao?” Loại chuyện này còn cần phải hỏi sao.
“Muốn, tôi cũng thích anh sao?” Nếu lại trốn tránh cũng không phải biện pháp.
“Vậy cậu có thích tôi không?” Làm một người theo đuổi, hành vi thẳng thắn như Mạnh Nghiễn Nam thật đúng là hiếm có.
“Tôi, không biết.”
“Cậu đang sợ sao?” Mạnh Nghiễn Nam nhìn Mạch Bạch cúi đầu im lặng, nói tiếp:“ Không biết chuyện này là gì, không hiểu điều mình lựa chọn là đúng hay sai, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-bao-an/210029/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.