Đêm nay Khương Mật ngủ không ngon, buổi sáng nhìn gương đồng, mí mắt là sưng to. Trước kia nghe người ta nói qua, trong thôn có người cuộc sống quá khổ cũng sẽ trốn đi trộm khóc, khóc xong sợ người khác nhàn thoại (chỉ trỏ) liền lấy khăn ướt đắp, không bao lâu có thể tiêu sưng.
Khương Mật từ khi nương mất, chưa bao giờ khóc sưng mắt như vậy, thật không biết phương pháp này. Nhưng trước mắt cũng không có cách nào, cũng liền coi ngựa chết thành ngựa sống mà chạy chữa. Đông sương phòng liền có nước ấm, tối hôm qua trước khi ngủ đã uống qua, lúc này nước đã lạnh. Khương Mật đem khăn tay nhúng vào nước, đắp lên mắt.
Thật đừng nói, đắp lên mắt tỉnh cả người.
Đem hai mắt đều đắp qua, lại lấy gương đồng xem thấy tốt hơn nhiều, nhìn còn có một chút mất tự nhiên, cũng may cũng không rõ ràng, nghĩ chờ lát nữa nó tự nhiên xẹp xuống, Khương Mật không lại đi quản, mặc chỉnh tề liền ra phòng.
Hôm qua nghe nói những chuyện đó, nàng tính toán ở trong lòng, nếu không tính toán được sẽ cùng bà bà nói. Nhưng hôm nay, cùng ngày hôm qua, hôm trước, cả vài ngày cũng không khác nhau, Vệ gia luôn thanh tĩnh, có thể nghe được âm thanh Nghiên Mực đọc sách, còn không nữa thì là mẹ chồng nàng dâu hai người nói chuyện, ngẫu nhiên còn có tiếng chó kêu.
Khoảng thời gian trước Nghiên Mực đã hiểu chuyện, đệ đệ phải một tuổi mới có thể nói, hắn còn không có từ bỏ, thường xuyên trước mặt Tuyên Bảo giảng giải. Thấy Tuyên Bảo đang ngủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-vuong-phu/1747915/chuong-95-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.