"Quách huynh nghĩ thoáng chút, rất nhiều chuyện chúng ta không nghĩ đến, bằng không như thế nào nói người định không bằng trời định?"
Lúc này Khương Mật cũng ở cữ xong, nàng tới châm trà cho hai người, thêm cũng may Vệ Thành bên người ngồi xuống, nói: "Quách đại ca không cần bi quan, ta ban đầu nghe tướng công nói: Tái ông mất ngựa không chừng là phúc, người chịu đả kích chỉ sợ không ít, trong đó có bao nhiêu người có thể trong thời gian ngắn điều chỉnh lại đây? Bọn họ nếu là điều chỉnh được thì không nói, nếu không thì đi thi khả năng phát huy thất thường, lúc này người đó sao có khả năng trúng, thi đình áp lực không chừng sẽ giảm một ít."
Quách cử nhân bưng chén trà lên uống một ngụm: "Đa tạ đệ muội trấn an, đều đã như vậy ta cũng không suy nghĩ nhiều, an tâm chờ kết quả đi. Bất quá, triều đình trực tiếp phế đi hoàng bảng, đối với chúng ta thật sự không công bằng."
"Quách huynh ngươi đứng trên lập trường của cử nhân dự thi, nhưng triều đình không nghĩ vậy. Nếu như là 5000 người dự thi, hoàng bảng chỉ lấy 300 người, trừ bỏ người làm rối kỉ cương bị đày đi biên cương sung quân, còn lại hơn hai trăm người. Thi rớt có bao nhiêu? 4700 người. Hoàng bảng phế đi khó có thể tiếp thu nhiều lắm chỉ có hơn 200 người, hoàng bảng không phế thì nháo lên khả năng có hơn 4000 người. Đối với triều đình mà nói, cái nào có lợi hơn thì chọn cái đó, cái nào có hại ít thì chọn cái đó. Trên bảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-vuong-phu/1747906/chuong-90-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.