Nghiên Mực không lên tiếng, Ngô thị lại nghĩ tới hắn thay mẫu thân hắn lĩnh thưởng cùng với thưởng cho thái giám, coi như chuyện cười nói cho Vệ Thành nghe.
Vệ Thành nghe xong đều ngưng đũa, một hồi lâu mới quay đầu nhìn hắn: "Ngươi làm sao biết bạc để ở chỗ nào?"
"Nãi mỗi ngày lấy, con nhìn thấy."
"Lần này thì bỏ qua, về sau không được lấy nữa."
Nghiên Mực không để ý tới hắn.
Vệ Thành xoay người nghiêm túc lặp lại một lần, nói về sau người trong nhà quên không đưa tiền vất vả liền nhắc nhở một tiếng, không được tự tiện đi lấy, hỏi hắn có không nhớ hay không.
Nghiên Mực méo miệng: "Ngươi làm gì nha?"
"Ta dạy cho ngươi đạo lý làm người, tiền của người khác không được đồng ý ngươi liền không được lấy, tự tiện lấy bị gọi là tặc (ăn trộm),tặc bị người khác hận, bị bắt được đánh chết cũng ai quan tâm ngươi."
Thấy nhi tử nghiêm túc như vậy, Ngô thị còn nói Nghiên Mực hắn lấy trước mặt mọi người, không phải trộm.
"Trước kia không dạy hắn cái này, cũng chưa nghĩ đến muốn dạy cái này. Hôm nay gặp gỡ chuyện này liền cùng hắn nói rõ, ta không nói rõ, hắn về sau phạm sai lầm còn không tráchngười làm cha là ta? Tam Tự Kinh đều nói, sinh hài tử lại chỉ cho ăn uống mà không dạy dỗ, là lỗi của cha."
Vệ Thành nói như vậy, Ngô thị liền không tranh cãi, ngược lại đi xem Nghiên Mực.
Nghiên Mực đã hơn 4 tuổi, so hai tuổi lúc ấy còn muốn thông minh hơn, rất nhiều đạo lý đều nghe hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-vuong-phu/1747903/chuong-89-1.html