Áo dài thì đầu mùa đông làm là được, theo như lời Ngô Thị nói thì là làm hai lớp. lớp bên trong ngắn, áo sợi bông vừa vặn, bên ngoài làm thành áo dài. Đợi qua mùa đông, sau khi mùa xuân tới thời tiết ấm áp hơn thì tháo ra vẫn mặc được, chỉ là hơi mất công một chút.
Nhà nghèo đều như vậy, một đồng tiền hận không thể chia làm hai để tiêu. Quanh năm suốt tháng làm quần áo cũng phải tiết kiệm.
Bởi vì từ nhỏ Khương Mật đã mất mẹ, khi còn là con gái cuộc sống trong nhà như một cái lồng, may vá cũng từng làm không ít, tay nghề cũng không tệ. Làm chiếc áo mới cho Vệ Thành đến Ngô thị xem cũng rất hài lòng. Cổ áo, cúc áo, tay áo, vạt áo đều rất tinh tế, mặc vào khác hẳn với người nông thôn.
Vệ Thành mặc thử trên người, cởi ra rồi thu lại.
Đợi mặc lại chiếc áo cũ xong, chàng quay người nhìn đôi mắt mong chờ đang len lén nhìn mình, đem người ngồi xuống cạnh giường rồi nói:
“Quần áo làm đẹp lắm, chẳng kém thợ may vá chuyên nghiệp là bao.” Tất nhiên là Khương Mật không tin:
“Chàng đang dỗ ta thôi…” Vệ Thành liền cười.
Thực ra tay nghề của nàng còn kém thợ chuyên nghiệp một chút, nhưng ở nông thôn thì như vậy là đã tốt lắm rồi. Bình thường Vệ Thành mặc hai bộ do Ngô thị làm cho chàng từ hai năm trước, cũng tốn một chút tâm ý nhưng không được đẹp như thế này, được cái là mặc bền.
Quần áo thôi mà, mặc bền là đủ rồi, Vệ Thành không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-vuong-phu/1747813/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.