Lộ Trạch vừa mở cửa ra, lập tức vừa bị ôm vừa bị cắn, giật mình, “Dì còn ở bên…”
Thẩm Di oan ức nói, “Ngày hôm nay là giao thừa, ngày cuối cùng của năm nay, em định để anh phòng không gối chiếc?”
Lộ Trạch rất sát phong cảnh mà bật cười, “Anh dùng câu gì?”
Thẩm Di kéo cậu đến bên cửa sổ, ôm lấy cậu cùng ngắm ra ngoài cửa. Mặc dù trong nhà không nhiều phòng, nhưng vẫn có thể ngắm được pháo hoa đêm giao thừa, hơn nữa có lẽ vì thời tiết ngày mai rất tốt nên trên trời có không ít sao, trông rất đẹp. “Giao thừa vui vẻ!” Thẩm Di dán vào mặt Lộ Trạch, âm thanh chưa từng dịu dàng như thế.
Lộ Trạch mỉm cười, dưới ánh sáng của pháo hoa, gương mặt đẹp đẽ của cậu có chút không thật, giống như lúc đầu Thẩm Di nhìn thấy cậu ở trong phòng, khiến cho anh động lòng, “Ừm, anh cũng vậy!”
Thẩm Di nhịn không được cắn tai cậu, mềm mềm, giống như con người cậu.
“Ngày mai còn phải ra ngoài với dì…”
“Anh biết.” Thẩm Di mập mờ nói, hôn một hồi lâu mới dừng lại, “Đi, đi ngủ.” Sau đó thật sự không làm gì cả, chỉ thuần khiết là đi ngủ, Lộ Trạch không nói anh cũng biết, ngày mai là ngày đầu tiên của năm mới, cũng không thể để cho cậu nằm trên giường, đúng không?
Lúc ánh sáng rực rỡ của năm mới tiến vào, Thẩm Di mở mắt, lại phát hiện không biết Lộ Trạch đã tỉnh từ lúc nào, đang nhìn mình chằm chằm, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-trung-chu-dinh/2386873/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.