Chương trước
Chương sau
Lộ Trạch đang ở dưới lầu xem tivi, lập tức nhìn thấy Thẩm Di quấn khăn tắm xuống lầu, cầm chiếc hộp kia trong tay. Lộ Trạch dựng thẳng lưng, không biết đang ngồi trên ghế salon suy nghĩ cái gì, mãi cho đến khi Thẩm Di đứng sau lưng cậu, cúi người xuống dùng âm thanh trầm thấp hỏi: “Em thấy rồi?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng Lộ Trạch biết Thẩm Di đang khẳng định trong lòng. Lộ Trạch cũng không nói gì, chỉ không rõ ràng gật gật đầu, Thẩm Di cười khẽ, ngược lại như vậy cũng tốt, đỡ cho anh còn không biết nên mở miệng thế nào, “Đi tắm chưa?”

Lộ Trạch tắt tivi, chợt đứng dậy đi lên lầu, Thẩm Di kéo tay cậu lại, “Đợi lát nữa mặc bộ quần áo này có được hay không?”

Lộ Trạch quay đầu nhìn anh, bởi vì vừa mới tắm xong nên tóc anh còn ướt sũng, trên người vẫn chưa lau khô, nước trên ngực còn nhỏ giọt, chảy vào trong khăn tắm, Lộ Trạch xấu hổ đỏ mặt, lắc đầu nói: “Không muốn.”

Thẩm Di đặt hộp vào tay cậu, cắn cắn tai cậu nói: “Hôm nay là lễ tình nhân.”

“Việc đó không quan hệ gì với em.”

“Ai nói? Chúng ta không phải người yêu sao?”

Lộ Trạch cúi đầu nhìn vật trên tay mình, do dự. Thẩm Di nhẹ giọng hỏi: “Thoả mãn anh một lần có được không?”

Thật ra Thẩm Di vẫn luôn đối xử rất dịu dàng với Lộ Trạch, tuy anh cũng muốn thử nhiều kiểu khác nhau, nhưng vẫn bỏ qua, bởi vì anh biết Lộ Trạch là người không quá phóng túng, cho dù là lúc động tình, cậu cũng sẽ kiềm chế âm thanh của mình một chút. Cho nên sống chung lâu như vậy, đại đa số hai người đều thuận theo tự nhiên, Thẩm Di cũng không có yêu cầu gì quá đáng ở cậu.

Lộ Trạch suy nghĩ một chút, mình còn từ chối nữa có phải sẽ không còn hứng thú gì nữa không? Dù sao trước đây Thẩm Di cũng ít khi đưa ra loại yêu cầu này. Thấy cậu có chút mềm lòng, Thẩm Di tiếp tục dụ dỗ, “Mấy hôm nay bận như vậy…” Ý nói là buổi tối vẫn chưa thoả mãn, rất nhiều lần đều là thuần khiết đắp chăn bông ngủ, anh nhịn rất lâu rồi. Cuối cùng Lộ Trạch không trả hộp lại cho anh, cầm nó lên lầu, để lại Thẩm Di đứng tại chỗ cười vô cùng phóng đãng.

Bên trong truyền ra tiếng nước tí tách, Thẩm Di tựa vào đầu giường giả vờ cầm tạp chí lật lật, cảm giác như không hề bị ảnh hưởng chút gì. Thật ra Thẩm Di đã không chuyển trang từ rất lâu, ánh mắt anh dừng lại trên tạp chí, trong lòng thắc mắc, tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ra?

Lộ Trạch vẫn đang xoắn xuýt, cầm quần áo trên tay cả nửa ngày vẫn chưa mặc, thầm niệm tên Vu Tinh nhiều lần. Quần áo là một độ đồng phục, trông rất bình thường, hơn nữa so với khuôn mặt tuấn tú của Lộ Trạch, bộ đồng phục học sinh này rất phù hợp với cậu, dù sao cậu cũng là học sinh, mặc dù đã là học sinh không còn mặc đồng phục nữa.

Tổng thể bộ quần áo trông không có gì không ổn, nhưng từng món phối hợp lại thì rất khác biệt. Áo sơ mi trắng rất mỏng, mỏng đến chỉ có một lớp sa mỏng, mà thứ khiến cho Lộ Trạch xấu hổ chính là quần lót, chiếc quần nhỏ và chật, rất tiết kiệm vải.

Xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng Lộ Trạch vẫn cắn răng mặc từng món từng món lên người, sau đó lặng lẽ cầu nguyện người ở bên ngoài đã ngủ rồi, nhưng việc này hiển nhiên không thể, giám đóc Thẩm gặp cơ hội tốt thế này làm sao có thể ngủ? Vì Lộ Trạch ngây ngô bên trong quá lâu nên Thẩm Di không nhịn được, xuống giường bước tới cửa phòng tắm, định hỏi Lộ Trạch đã xong chưa. Đúng lúc này, cửa mở ra, Thẩm Di sửng sốt.

Anh đương nhiên biết tinh hoa của quần áo không nằm ở bề ngoài, nếu không phải anh đã nhìn thấy vật trong hộp, anh cũng sẽ không muốn Lộ Trạch mặc. Nhưng lúc này Thẩm Di ngây ngẩn ra là vì sự phù hợp của Lộ Trạch khi mặc đồng phục, thuần thuần khiết khiết, trên mặt còn hồng hồng, chọc cho người ta yêu thương. Nhưng bởi vì trường hợp nên trong mắt Thẩm Di còn có một tầng ý nghĩa khác: Tràn đầy chế phục dụ hoặc, đặc biệt khiến cho người ta muốn lột quần áo, lột từng món từng món không chừa lại gì.

Lộ Trạch thật sự không chịu nổi ánh mắt của anh, vì vậy đi vòng qua anh đến giường, nhưng rõ ràng cậu đã nghĩ bộ quần áo này quá đơn thuần, đi chưa được vài bước, cúc áo mở ra, đũng quần bị rách, dây quần bị đứt, tất cả đều sắp rơi xuống, nếu Vu Tinh thấy được hiệu quả này, nhất định sẽ khen người bán, và có cơ hội đến thăm thường xuyên.

Lộ Trạch thật sự sắp chảy nước mắt, lúc nãy cậu mặc bằng cách nào? Tuy Lộ Trạch đã phản ứng nhanh nhất kéo quần lại, nhưng Thẩm Di vẫn thấy được phong cảnh dưới quần, ánh mắt lập tức tối lại, bước nhanh tới phía sau cậu, khàn giọng nói: “Rách thì đừng mặc.” Sau đó kiên quyết kéo xuống.

Lộ Trạch khóc không ra nước mắt, bởi vì xấu hổ, không những trên mặt, mà cả người đều trở thành hồng nhạt, cực kỳ quyến rũ. Đến mức này, Thẩm Di cũng không vội, chậm rãi giúp cậu cởi áo ra, thấy được áo sơ mi trắng dính vào lưng cậu. Bởi vì mới tắm xong nên tất cả áo sơ mi đều dính lên người Lộ Trạch, anh có thể nhìn thấu qua ***g ngực, thấy rõ hơi thở gấp gáp của Lộ Trạch.

“Anh hai, đừng nhìn…” Lộ Trạch nhắm mắt lại, thật sự không dám nhìn Thẩm Di lúc này.

Thẩm Di không cho cậu toại nguyện, mở sáng đèn lên để nhìn rõ người dưới thân. “Mở mắt ra, nhìn anh.”

Lộ Trạch mở mắt, ánh mắt bị hơi nước che phủ, ướt át rất quyến rũ, một tiếng gọi ‘anh hai’ khiến Thẩm Di mềm nhũn cả người. Thẩm Di vuốt ve mặt cậu, thỉnh thoảng cắn một cái, xoa xoa, chậm rãi, chọc cho Lộ Trạch thấy nhột. “Thất tịch vui vẻ!”

Chúng ta đâu phải chỉ vì cái này! Lộ Trạch thầm phản bác trong lòng, đơn giản là tìm lý do mà thôi, nhưng khiến cho cậu mềm lòng.

Lúc ăn cơm tối, hai người có mở chai rượu đỏ, tửu lượng của Lộ Trạch không thể so với Thẩm Di, lúc vừa mới bắt đầu mặt có hơi nóng, bây giờ có hơi chóng mặt. Thật ra Diệp Tư Đình uống rất nhiều rượu, tửu lượng rất tốt, nhưng Lộ Trạch lại không thể, uống rượu cũng không biết có phải là do ám ảnh tâm lý hay không mà lần nào cũng chỉ uống vài ly là gục.

Thẩm Di nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, sau đó hôn lên má cậu, tiếp theo dời từng chút từng chút về phía môi, tay cũng không thành thật kéo quần cậu. Bởi vì do chiếc quần nên lúc này quần lót của Lộ Trạch lộ ra ngoài, anh vuốt ve cậu cách quần lót, Lộ Trạch khó nhịn mà ngửa đầu, không kiềm chế được khẽ hô thành tiếng. Thẩm Di nghe thấy cũng không nhịn được nữa, cởi chiếc quần rách bên ngoài trước, sau đó là quần lót…

Có lẽ do rượu nên hôm nay Thẩm Di cảm thấy Lộ Trạch đặc biệt nhiệt tình, đương nhiên cậu cũng hưng phấn, giật mình một cái, áo sơ mi lúc nãy vẫn chưa được cởi, tuy cúc áo lỏng lỏng lẻo lẻo, nhưng vẫn còn trên người Lộ Trạch, anh nhìn cậu ngồi trên người mình mà cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, động tác lại nhanh hơn không ít.

Sáng hôm sau Lộ Trạch dậy sớm, vì say rượu nên đầu hơi đau, nhưng vẫn tốt hơn sự nhức mỏi trên người. Tay Thẩm Di đặt trên hông cậu, ôm rất chặt, tuy trong phòng có bật điều hoà, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi nóng và khó chịu, không nhịn được giật giật người, người bên cạnh lập tức tỉnh dậy, “Sao vậy, không thoải mái?”

“Hơi nóng…” Nói mới phát hiện cổ họng cũng có chút khó chịu.

Thẩm Di sờ sờ trán cậu, cau mày nói: “Hình như hơi sốt rồi.” Nhưng nhiệt độ không quá cao, Thẩm Di xuống giường, “Anh rót nước cho em.”

Uống nước xong, trên đầu còn được chườm khăn lông ướt, Lộ Trạch cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, rất nhanh lại ngủ thật say.

“Hải Đường sao? Tôi là Thẩm Di… A Đình bị cảm… Đúng vậy, cho em ấy xin nghỉ… Không sao không sao, bây giờ đang ngủ… Ừ, được…”

“Trịnh Tuấn, là tôi, hôm nay có lẽ tôi không đến công ty… Đừng ồn ào, có chuyện quan trọng thì gọi cho tôi.”

Thẩm Di đứng trong bếp, sau khi cúp điện thoại, anh xem cháu trong nồi, xem ra là đã được. Tuy anh không biết nấu ăn, nhưng nấu cháo không làm khó được anh, chỉ cần chú ý đừng để dính nồi là được, Thẩm Di nghĩ, vẫn rất đơn giản!



Setoh: Coi như là phúc lợi =))))))))))))))))))))))))))) Mà hai người thử tư thế… (¬‿¬)

.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.