Ta đã ở trong ngôi chùa này mấy ngày, vốn muốn đợi tin tức của ThừaDiệp, chẳng dè vào một đêm oi bức, ta đang chuẩn bị vẽ tranh thì nghethấy tiếng hét chói tai cách đây không xa. Ta vội vàng lánh vào sau tấm rèm, nhìn thấy một nha đầu gào khóc xông vào phòng. Nàng ta đẩy cửa phòng, hình như nhìn thấy ta nênchạy tới, định kéo tấm rèm ra. Ta giữ chặt, nhỏ giọng trách: “Ai?” Takhông muốn nàng ta nhìn thấy mình. Cho dù nàng ta là ai, ở lại chùa vớimục đích gì, đối với ta mà nói, để cho ai nhìn thấy cũng đều nguy hiểm.
Nàng ta không trả lời, ngược lại còn hỏi ta là ai, một tiểu nha đầu rất đáng yêu, đúng thế, chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi. Tacười, không kìm được, bạt ho, trả lời: “Tô Mộ Hàn.”
Đột nhiên tiếng sét vang lên, nha đầu này hoảng sợ hét lênmột tiếng, ngồi sụp xuống. Nàng ta nói nàng ta sợ sét. Ha, đúng là mộttiểu nha đầu! Sự cảnh giác trong lòng ta cũng giảm đi rất nhiều. Khônghiểu vì sao, nhìn thấy nàng ta như vậy, đột nhiên trong lòng ta dângtrào ham muốn bảo vệ. Suy nghĩ này khiến ta cảm thấy bất an, nàng ta vẫn muốn lại gần hơn nũa. Ta ngăn lại. Cứ như vậy, ta và nàng ta đối diệnnhau qua một tấm rèm. Thực ra ta biết nàng ta bị thương nhưng ta khôngmuốn quan tâm tới nàng ta. Ta không muốn mình và nàng ta có dây dưa gì.Cảm giác đột nhiên xuất hiện vừa nãy khiến ta luôn bất an. Thế là ta bắt đầu lật sách đọc, kỳ thực đọc chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang/3010210/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.