Một tiếng “Tử Nhi” khiến cơ thể ta chấn động, ta quay ngoắt đầu,thấy trường kiếm của Thanh Dương đang đặt trên kiếm của Cố Khanh Hằng.Phía sau nàng ta vẫn là hình dáng mộc mạc ấy. Khóe môi bất giác nhếch lên thành nụ cười, tốt quá, cuối cùng Thanh Dương đã tìm thấy y!
Lưỡi kiếm đặt trên kiếm của Cố Khanh Hằng đột nhiên trượtđi, tiếng “két” lướt qua vành tai, ta kinh hãi, lại nghe Thanh Dương hét lớn một tiếng, đâm trường kiếm qua. Cố Khanh Hằng giật mình, vội trởtay chặn.
“Thanh Dương!” Tô Mộ Hàn quát lớn một tiếng, bất chấp tấtcả lao qua. Y kéo tay áo Thanh Dương, gầm lên: “Thanh Dương, dừng tayngay!”
Cơ thể nàng ta chấn động, quay đầu nhìn y, ánh mắt hiện rõvẻ đau đớn, y còn đang định nói gì, đột nhiên lùi nửa bước, khom lưng,nặng nề bật ho.
“Thiếu gia!” Thanh Dương vội vứt trường kiếm trong tay, đỡ lấy y.
Nàng ta đã đổi cách xưng hô, gọi y là “thiếu gia”…
Ta biết, đó nhất định là ý của Tô Mộ Hàn.
Thiếu gia, thiếu gia…
Sạch sẽ biết bao, không phải sao?
Ta định tiến lên nhưng Cố Khanh Hằng ngăn lại, huynh ấy hạgiọng nói nhỏ: “Tam Nhi, đừng qua!” Lúc nói chuyện, huynh ấy nhìn chằmchằm vào hai người phía trước, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác.
Có lẽ việc ta có một nam tử như vậy trong đời, ngay từ đầuCố Khanh Hằng không phải là không có cảm giác, song giờ đây mọi việc mới hoàn toàn sáng tỏột tiếng “Thanh Dương” đã khiến huynh ấy nhận ra namtử trước mặt chính là Hàn Vương khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang/3010199/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.