Nàng ta nói muốn giúp ta?
Ha, ta hứng thú nhìn nữ tử trước mặt, tới hôm nay mới cảmthấy ngạc nhiên. Thẩm Tiệp dư giả điên giả dại lâu như vậy, nhưng hóa ra trước nay, trong âm thầm, nàng ta không hề rảnh rỗi.
Thấy ta không lên tiếng, nàng ta lại nói: “Thế nào, côngchúa không tin ta ư? Ha, tuy ta không đi đâu nhưng trong lòng ta biết rõ hành động của họ.”
Đương nhiên nàng ta biết rõ, bên cạnh có cung tỳ, muốn nghe ngóng một số việc chắc chắn không khó.
Ta cất tiếng hỏi: “Vì sao ngươi muốn giúp ta?”
Nghe vậy, nng ta thu lại nét cười, trầm giọng nói: “Vì sao ngươi muốn giúp ta?”
Nghe vậy, nàng ta thu lại nét cười, trầm giọng nói: “Nhữngkẻ từng ngấm ngầm hãm hại ta, ta không muốn tha cho kẻ nào. Khi đó, bởivì Đàn Phi tặng ta cây trâm ngọc tía, bất luận là Thục phi hay Thư Quýtần đều không tin tưởng ta. Bọn họ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Tatưởng bám vào Đức phi, một người có địa vị cao như vậy thì có thể khiếnbọn họ… sụp đổ, nhưng không ngờ Đức phi cũng qua cầu rút ván! Hừ!” Nàngta nhìn ta, nở nụ cười khinh thường.
“Bây giờ nàng ta không còn là Đức Phi nữa, tiểu viện ư? Hừ, vòng vèo một hồi, cũng coi như nàng ta đã bị báo ứng!”
Ta lạnh nhạt nhìn nàng ta, nàng ta quả thật bận rộn quá nhỉ?
Khi đó, người gợi ý cho Thiên Phi quăng thuốc mỡ về phíangười của Cố gia đúng là nàng ta. Ha, nàng ta có thể rút lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang/3010190/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.