Giọng nói đó… Thanh Dương!?
Trong lòng ta như bị thứ gì đập mạnh. Người đuổi theo làThanh Dương! Người đeo mặt nạ là Thanh Dương! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Tô Mộ Hàn, tiên sinh rốt cuộc là người như thế nào?
Ngước mắt, muốn nhìn rõ người đang ôm ta, thế nhưng xung quanh vô cùng tối tăm, ta không nhìn rõ thứ gì
“Tiên sinh…” Ta run rẩy gọi y.
Y ghé sát tai ta, thì thầm: “Đừng sợ!”
Giọng y hệt như trong ký ức, nhẹ nhàng, khàn khàn.
Không biết vì sao, khoảnh khắc này, nước mắt bỗng tuôn rơi, ta không giơ tay lên nổi, chỉ có thể mặc kệ nó buông lơi. Ta không rõchúng ta rơi xuống đâu, phía dưới càng lúc càng tối, giơ tay ra cũngkhông nhìn thấy năm ngón.
Dường như có thứ gì đó đập mạnh vào người ta, đau tới mứcta bật kêu thành tiếng, cơ thể hai người đột ngột dừng lại, rồi lập tứcrơi xuống tiếp. Tô Mộ Hàn ôm lấy ta, ta không biết cuối cùng chúng ta đã ở đâu, chỉ cảm thấy cơ thể đau đớn vô cùng rồi nhanh chóng mất đi trigiác.
Có chút hoa mắt chóng mặt, ta nhắm mắt lại nhưng cảm thấyrất chói mắt. Gắng gượng mở mắt mới phát hiện hóa ra đã là ban ngày,nhìn sắc trời, chắc gần tới giờ Ngọ. Mặt trời chiếu thẳng lên gương mặtta, ta nheo mắt lại theo phản xạ, muốn giơ tay che nhưng bỗng phát hiệntay của ta…
Nghiêng mặt mới trông thấy tay ta bị quấn bởi những dây mây, cơ thể ta cũng bị quấn chặt.
Giật nảy mình, đúng thế, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang/3010182/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.