“Về sau, Thái hậu vội vã muốn đưa ả ta tới Bắc Tề, e là cũng bởi việc này, Thái hậu s sẽ gây bất lợi cho các cơ thiếp vào phủ mai sau.” NgọcTiệp dư lắc đầu: “Nhưng sau khi Phất Hy tới Bắc Tề, tần thiếp cũng không thể mang thai được nữa. Ha!” Nàng ta cay đắng bật cười, nhỏ giọng nói:“Một cơ thiếp không quyền không thế như tần thiếp còn có thể làm gì? Nỗi đau khổ như vậy chỉ có thể nuốt vào trong lòng, dẫu có nói ra cũngchẳng ai tin. Nương nương…”
Đột nhiên nàng ta ngẩng đầu gọi ta, cười thê lương: “Bây giờ, người có tin không?”
Ta nhất thời ngây người, ta muốn tin, nhưng Phương Hàm, người mà tatin tưởng đến thế cũng có thể giấu tâm tư khác trước mặt ta, huống chiđây chỉ là lời nói từ một phía của Ngọc Tiệp dư? Ha, những điều này,nàng ta có lừa dối hay không thì có liên quan gì đến ta? Thứ nàng tamuốn chẳng qua chỉ là Dao phi phải chết. Chỉ như vậy mà thôi!
Ta im lặng không đáp nhưng Ngọc Tiệp dư cũng không buồn bã. Đưa taylau giọt lệ bên má, khẽ hít một hơi, nàng ta lại nói tiếp. “Năm đó PhấtHy hại tần thiếp rơi xuống nước, mất đi đứa con, tần thiếp vốn cũng muốn khiến ả ta chết chìm ở Quỳnh đài, cũng coi như ăn miếng trả miếng. Vịtrí đó rất tốt, một khi đèn trên vũ đài tắt, nơi đó gần như tối đen,không nhìn thấy gì cả, nhưng không ngờ mạng ả ta lại lớn đến vậy!”
Lúc này ta mới càng khẳng định, người cưa gãy cột trụ quả thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang/3010163/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.