Ta rất có ấn tượng về cây trâm này.
Khi ấy ở Cảnh Thái cung, chính tay ta cài nó lên mái tóc của ThẩmTiệp dư, còn nói muốn nàng ta cài nó hằng ngày, mục đích là muốn ngườiđứng sau Thẩm Tiệp dư cho rằng nàng ta là người của ta, nhưng thực tế ta không hề lôi kéo nàng ta. Kết quả, sang ngày hôm sau nàng ta liền bịđiên. Mặc kệ nàng ta làm sao mà bị điên, cũng không thoát được liên canvới Thư Quý tần, Thư Quý tần lại là người của Diêu thục phi, vậy thì
Ngước mắt nhìn về phía Diêu thục phi, thấy vẻ mặt nàng ta vẫn lãnhđạm, khóe môi thấp thoáng nét cười như có như không. Nàng ta dường nhưcũng ý thức được điều gì, chậm rãi nhìn nàng ta.
Cuối cùng ta đã biết dụng ý của nàng ta cười với ta. Không nghi ngờgì, cây trâm ngọc tía này xuất hiện gần Quỳnh đài, nhất định có liênquan tới nàng ta. Không ai biết ngày đó Thẩm Tiệp dư đột nhiên bị điêncó phải do nàng ta gây ra không, hoặc có lẽ cây trâm ngọc tía này từ khi ấy đã không còn ở Thu Ba cư của Thẩm Tiệp dư.
Trong lòng ta thất kinh, nếu thc sự như thế, vậy thì tâm tư của Diêuthục phi thật sâu xa. Cũng khó trách, hôm đó trên Nam Sơn, nàng ta cóthể nhẫn nhịn không ra tay giết ta, hóa ra nàng ta đang chờ đợi cơ hộituyệt hảo, có thể trừ bỏ nhiều người chỉ trong một lần!
Diêu thục phi nhìn ta, nét cười trong mắt càng trở nên rõ ràng.
Lúc này, Thái hậu nói: “Sao nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang/3010156/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.