Nương nương…
Giọng nói quen thuộc xiết bao, chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng hằng đêmđều quanh quẩn trong giấc mơ của ta. Mỗi lần giọng nói ấy vang lên bêntai, ta không dám thốt ra, sợ đau lòng, thế nhưng lúc này, không kiềmchế được nữa, ta run rẩy thốt lên tên nàng ấy.
“Triêu Thần…”
Ta tưởng dù ta có gọi nàng ấy nhiều hơn nữa, nàng ấy vĩnh viễn khôngthể nghe thấy. Ta tưởng chuyện ta đồng ý với nàng ấy, ta không còn cơhội để thực hiện nữa, ta thấy hổ thẹn với nàng ấy.
“Nương nương!” Người bên ngoài chạy ào vào, quỳ xuống trước mặt ta,vừa khóc vừa nói: “Nô tỳ không bảo vệ tốt cương nương, nô tỳ xin lỗingười.”
Ta hoảng hốt vùng ra khỏi vòng tay của Hạ Hầu Tử Khâm, nhào lên đỡnàng ấy, cảm thấy cánh tay Triêu Thần hơi co lại, mới nhớ ra trên ngườinàng ấy chắc còn bị thương, có điều không chết là tốt rồi, không sao làtốt!
Nàng ấy vừa khóc vừa cười, giơ tay lau nước mắt, khẽ nói: “Hằng ngàynô tỳ thấy người đau lòng, trong lòng nô tỳ cũng đau đớn. Nhưng ngườivẫn cố gắng ăn cơm và ngủ, nô tỳ cảm thấy vui vẻ, được an ủi hơn bất cứđiều gì…”
Ta giật mình sửng sốt, hóa ra cung tỳ hàng ngày đưa cơm đến cho ta là Triêu Thần! Kinh ngạc nhìn nàng ấy, hóa ra nàng ấy vẫn luôn ở bên cạnhta. Bỗng nghẹn lời, hóa ra, ta chưa từng một mình.
Hạ Hầu Tử Khâm… người phía sau đã cho ta quá nhiều sự ngạc nhiên đáng mừng.
Hắn đưa tay ra kéo ta lên, khẽ nói: “Triêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang/3010142/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.