Ta và Hàn Vương lơ lửng giữa trời, sau đó rơi xuống dưới. Ta sợ hãi thốt lên: “Vương gia.”
Y im lặng, lật tay định túm lấy nhánh cây bên cạnh nhưng bỗng ‘rắc’ một tiếng, lực rơi quá lớn, không thể nắm được thứ gì.
Ta nghe thấy rất nhiều âm thanh vang vọng xuống từ đỉnh Nam Sơn, gọita, gọi Hàn Vương, nhưng ta không có thời gian để phân biệt rõ ràng. Takhông nhìn rõ sắc mặt y, chỉ cảm nhận vòng tay y đang ôm lấy thắt lưngta chưa từng buông lỏng, giống như lần đó, lúc ta và y cùng ngã xuốngbậc thềm.
Vì sao luôn là y?
Ta biết dòng sông Vụ Hà luôn chảy xiết. Lúc sắp chết, ta lại khôngbiết người cứu mình có diện mạo như thế nào. Ha, nếu để Hàn Vương biết,trong lòng y sẽ nghĩ gì? Lúc này, điều ta nghĩ tới lại là những điều ấy, song y ôm ta rất chặt, đến tay ta cũng không thể nhấc lên được.
Không biết vì sao, đột nhiên ta nhớ đến Tô Mộ Hàn, người đã ở bên taba năm trong ngôi chùa đó. Vì bị ngăn cách bởi tấm rèm nên chỉ cần rakhỏi ngôi chùa ấy, cho dù đối diện với nhau, ta cũng không thể nhận ray. Mà Hàn Vương trước mặt…
Khi xuống đến Âm phủ, e rằng ta cũng không thể nhận ra y.
Nghĩ vậy, ta bỗng cảm thấy mất mát, muốn nói tiếng ‘tạ ơn’ cũng khó khăn.
Đang suy nghĩ lung tung, có cảm giác cả hai hơi dừng lại trong giâylát, tiếp đó trên đỉnh đầu vang lên tiếng ‘rắc’, ta mới phản ứng được.Hóa ra y níu được nhánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang/3010130/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.