“Nương nương…” Vãn Lương bất giác ngoảnh lại nhìn, tới khi cửa phòng đãđược đóng chặt, nàng ta mới quay lại, nhỏ giọng nói: “Nương nương, hômnay khi nô tỳ quay về lấy lò sưởi thì hình như trông thấy … thấy một thị vệ đi ra từ hang đá.”
Ta chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, nàngta thấy mặt ta biến sắc, vội lui xuống nửa bước, quỳ sụp xuống, nói:“Nương nương thứ tội! Nô tỳ đã thấy thứ không nên thấy!”
Quảnhiên Vãn Lương đã nhìn thấy, thật sự ta cũng không ngờ tới. Khi CốKhanh Hằng vừa bước chân ra thì ta đã nghe thấy giọng của nàng ta, hẳnlà đã trông thấy huynh ấy, nên mới cố ý lớn tiếng gọi ta như thế.
Ta cũng không bảo nàng ta đứng dậy, chỉ hạ giọng hỏi: “Thế ngươi thấy kẻ kia là người phương nào?”
Nàng ta vẫn cúi gằm mặt, bàn tay đặt trên đầu gối hơi siết lại, nói: “Nô tỳ… nô tỳ không biết.”
Ta lại nói: “Ngươi nhìn rõ thế kia mà!”
Nàng ta không động đậy, chỉ đáp: “Nô tỳ không nhìn kỹ, chỉ trông thấy bóng lưng, là y phục của vũ lâm quân trong cung.”
Ta im lặng, thực ra vốn không cần nhìn rõ người đi ra từ hang đá là kẻnào, chỉ cần là nam tử thì với thân phận phi tử của ta, dẫu có trăm cáimiệng cũng không giải thích được. Nhìn thẳng vào người đang quỳ trướcmặt, nếu nàng ta đã dám mở miệng nói chuyện này với ta, vậy… Ha, hẳn tanên tin nàng ta chứ?
Phương Hàm đã từng nói, Vãn Lương và TriêuThần là những người nàng ta dốc lòng dạy dỗ, ta có thể an tâm sai bảo.Thế nhưng, chuyện có liên quan tới tính mạng của ta và Cố Khanh Hằng,chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng không thể lường trước được hậu quả,huống chi hôm nay Hạ Hầu Tử Khâm vì hiểu lầm ta mà tức giận bỏ đi.
Mà người đi ra từ hang đá kia lại chính là Cố Khanh Hằng. Nếu muốn tra xét thì chắc chắn không khó. Ta không quên, Cố Khanh Hằng quả thật có tìmmột cung tỳ tới. Nếu chuyện này bị Hạ Hầu Tử Khâm biết, hắn không cầnnghĩ cũng biết đó không phải là mình.
Đổi lại là ta, ta cũng nghi ngờ đối phương có tính toán.
Nếu thuốc mỡ Thiên Lục đưa cho ta thật sự có liên quan tới thuốc mỡ CốKhanh Hằng mang tới, vậy thì càng không thể để Hạ Hầu Tử Khâm biết đượcmối quan hệ giữa ta và Cố Khanh Hằng.
Ngón tay thon dài gõ nhẹlên mép tháp, ta nhìn người đang quỳ, nhẹ giọng nói: “Vãn Lương, ngươilà người thông minh, chuyện hôm nay có nói cho ai khác không ? Ví dụnhư… cô cô?”
“Nô tỳ chưa hề nói với bất cứ ai.” Nàng ta lắc đầu nhưng vẫn không dám ngẩng lên nhìn ta.
“Tốt lắm!” Ta gật đầu, lại nói: “Chắc ngươi cũng rõ, cả đời này cung nhânkhông được xuất cung, dù có chết cũng không được đưa thi thể ra ngoài.Ngày mai, bản cung tới xin thái hậu ân chuẩn cho ngươi xuất cung.”
Ta vừa dứt lời, đã thấy người nàng ta run lẩy bẩy, vội dập đầu, nói: “Nương nương, nô tỳ không muốn!”
Chăm chú nhìn người phía dưới, lại nghe nàng ta nói: “Nô tỳ một lòng muốnhầu hạ nương nương nên nô tỳ sẽ không xuất cung! Nếu nương nương khôngtin nô tỳ, nô tỳ nguyện lấy cái chết để minh giám!”
Ta nhìn nàngta, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy, nếu nàng ta có nửa phần do dự, ta sẽ ra tay không chút lưu tình. Nhưng nàng ta không đi, muốn ở lại. Tanghĩ, lời của Phương Hàm thật không sai.
Ta khẽ nói: “Đứng lên đi!”
“Nương nương!” Vãn Lương kinh ngạc gọi, cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn ta.
Ta nghiêng người đỡ nàng ta dậy. “Ngươi không được trách bản cung.”
“Nương nương quá lời rồi!” Nàng ta dập đầu thật mạnh rồi mới đứng dậy. “Cô côđể nô tỳ hầu hạ nương nương là phúc của nô tỳ. Nương nương, mọi việcngười phải cẩn thận thì chúng nô tỳ mới có thể có ngày mai.”
Ta không đáp. Vãn Lương đứng dậy, đi tới cạnh ta.
Một lát sau ta mới nói: “Vì nhìn thấy y nên ngươi mới cố ý mời hoàng thượng tới phải không ?”
“Nương nương…” Nàng ta lại cúi đầu. “Nô tỳ cũng không ngờ sẽ gặp thánh giá,chỉ là gặp rồi thì lại nghĩ, chi bằng mời hoàng thượng tới, như thế sẽkhông có ai tới quấy rầy nữa.”
Ta thầm thấy may mắn, Vãn Lương suy nghĩ quả là chu đáo, bèn gật đầu. “Chuyện hôm nay, bản cung phải cảm ơn ngươi.”
Nàng ta có chút sợ hãi, vội đáp: “Nương nương quá lời rồi, nô tỳ chỉ làmviệc đúng bổn phận. Song có câu này…” Nàng ta nhìn ta, ngập ngừng khôngbiết có nên nói ra hay không.
Thực ra, nàng ta không nói thì tacũng đã đoán được, khẽ cười, nói: “Bản cung biết ngươi muốn nói gì,ngươi yên tâm, thị vệ đó không có quan hệ gì với bản cung, chẳng quatrông thấy bản cung bất cẩn trượt ngã nên tới đỡ dậy thôi”
Nghĩ tới những lời nói với Cố Khanh Hằng trong hang đá, ta chỉ hy vọng huynh ấy có thể xuất cung.
Nghe thấy vậy, Vãn Lương mới thật sự an tâm, trên gương mặt mới nãy còn căng thẳng cuối cùng cũng hiện nét cười.
Lúc này, Triêu Thần mang điểm tâm vào phòng, cười hỏi: “Nương nương đangnói chuyện tốt lành gì, sao Vãn Lương lại vui như thế?” Nàng ta đặt điểm tâm trước mặt ta, lại nói: “Nương nương đói rồi, mau ăn đi!”
Talấy một miếng bánh phù dung, cắn một miếng nhỏ, cười nói: “Bản cung vừanói, phải cho Vãn Lương xuất cung để gả cho người ta nhưng nàng ta không chịu, nói có lẽ Triêu Thần bằng lòng.”
Nàng ta vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, vội nói: “Nương nương, xin đừng nghe nàng ta nóibậy, nô tỳ không muốn bị gả đi đâu!”
Trông cái dáng vừa cuống vừa giận của nàng ta, ta và Vãn Lương bật cười.
Ba người chờ trong phòng một lát thì nghe có tiếng bước chân người bướcvào, ngước mắt nhìn thì quả nhiên là Phương Hàm đã trở về.
Sai hai cung tỳ ra ngoài giữ cửa, trong phòng chỉ còn ta và Phương Hàm.
Nàng ta bước lên một bước, nói: “Nương nương quả thông minh, mấy hộp thuốcnày trước đây đúng là thứ phổ biến. Là cống phẩm của Nam Chiếu từ bốnnăm trước khi hoàng thượng mới đăng cơ”
Nam Chiếu? Nếu ta nhớ không nhầm, Công chúa Chiêu Dương của Hoàng đế Gia Thịnh đã được gả tới Nam Chiếu làm hoàng hậu.
Ha, xem ra mối quan hệ của Nam Chiếu và thiên triều vẫn luôn tốt đẹp.
Cũng đúng, dù trong cuộc cung biến bốn năm trước thật sự có ẩn tình khác,Chiêu Dương đã được gả tới Nam Chiếu làm hoàng hậu cũng chẳng quản đượcnhiều đến thế. Lại nói, so sánh thế lực giữa Nam Chiếu và thiên triều,thật sự rất khác biệt. Chẳng qua dù có là cống phẩm của nước khác, không biết Hạ Hầu Tử Khâm bị dị ứng với những thứ thơm nồng âu cũng là thường tình.
“Nô tỳ nhờ Trần công công ở phủ Nội vụ xem xét, nói cốngphẩm này đã được ban thưởng cho đại học sĩ Cố Địch Vân vào đầu tháng Tư, năm Nguyên Quang thứ hai.”
Quả nhiên là vậy.
Hạ Hầu TửKhâm ban những cống phẩm này cho Cố đại nhân, vì vậy Cố Khanh Hằng mangtới cho ta cũng không có gì lạ, Thiên Lục có cũng không lạ. Ắt hẳn là do Cố đại nhân đưa cho Thiên Lục.
Hoặc có thể là… sau khi Thiên Lục biết ta bị thương liền hỏi xin Cố đại nhân.
Lúc này ta mới thật sự cảm nhận được sự lợi hại của Thiên Lục. Trước đâynàng ta cứ nhún nhường vâng dạ, e sợ đối đầu trực tiếp với ta, thậm chícòn có thể nói ra câu “chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ganh đua” với ta. Ta thật sự đã coi thường nàng ta rồi. Ta còn cho rằng lần ấy nàng ta nóimuốn ta đứng cùng một chiến tuyến với bọn họ, chẳng qua là hạ thông điệp cuối cùng, ta tuyệt đối không ngờ, dù ta có đồng ý hay không thì cũngđã đứng cùng bên với nàng ta rồi.
Hộp thuốc mỡ ấy, dẫu ta có mang ra hay không, chỉ cần đã dùng thì Hạ Hầu Tử Khâm sẽ cho rằng ta làngười của đại học sĩ. Cho nên hôm nay, nếu để hắn bắt gặp ta ở cùng CốKhanh Hằng, vậy thì ta làm cách nào cũng không thể gột được thân phận là quân cờ của đại học sĩ. May mà có Vãn Lương hô thánh giá để ngăn CốKhanh Hằng lại.
Nhưng dù như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn hiểu nhầm,vì thế hắn mới đột nhiên nổi giận, chỉ bởi hắn nghĩ ta vốn là kẻ đơnthuần không chỗ dựa, không có ai…
Thiên Lục…
Ta khẽ siết chặt hai bàn tay, nghiến răng nhẩm hai chữ ấy.
Phương Hàm thấy sắc mặt ta không tốt, bèn hạ giọng, hỏi: “Nương nương, hộp thuốc này…”
Ta cắn môi, đương nhiên không thể nói là của Cố Khanh Hằng đưa, đành chỉvào hộp thuốc còn để trên bàn, nói: “Hộp thuốc này là Tích Quý nhân đưa”
Phương Hàm giật mình, thông minh như nàng ta, nghe nói như thế chắc chắn cũngbiết hai hộp kia là của người khác, chỉ là ta không nói, nàng ta cũngkhông hỏi.
Ngẫm nghĩ một lát, nàng ta mới nói: “Nương nương, chiêu này của Tích Quý nhân đúng là nhìn xa trông rộng”
Còn không phải sao, chiêu này của nàng ta thật đúng là đủ độ thâm sâu.
Thiên Lục quả thực không phải ếch ngồi đáy giếng, mà là ta chưa đề phòng nàng ta cẩn thận.
Hôm sau, nghe nói Diêu Chiêu nghi có công cứu giá, hiển nhiên trong hậucung lại có thêm một vị Diêu Phi nương nương. Lúc ta nghe được chuyệnnày, tâm trạng ta cũng chẳng thay đổi là bao, thái hậu thích nàng ta,nhân cơ hội này tấn phong âu cũng là việc quá đỗi bình thường.
Từ hôm đó, Hạ Hầu Tử Khâm quả thật không tới Cảnh Thái cung của ta nữa.
Hai ngày liền tới Úc Phúc quán của Thiên Lục, nghe nói bệnh của nàng ta đãkhỏi nhanh chóng, Hạ Hầu Tử Khâm rất mừng, lại tấn phong cho nàng ta. Từ quý nhân, tới tiểu nghi, lại thăng lên tần.
Vì thái hậu đã tấnphong cho Diêu Chiêu nghi lên làm phi tử nên cũng không can thiệp nhiềuvào chuyện của Thiên Lục. Thậm chí ta cảm thấy, Hạ Hầu Tử Khâm thật sựđã quá lưu luyến bóng hình của Phất Hy từ Thiên Lục, hắn muốn nàng tasinh con cho hắn.
Sinh con…
Khi nghĩ tới đây, ta đột nhiên kinh hãi, trong lòng dâng trào nỗi oán hận mơ hồ.
Từ sau hôm Cố Khanh Hằng gặp ta, huynh ấy cũng đột nhiên bặt vô âm tín, ta có chút vui mừng nhưng từ đầu chí cuối không dám hỏi đám cung nhân vềtin tức của huynh ấy. Ta thật sự mong huynh ấy nghe lời ta, xuất cung.
Ròng rã nửa tháng, ngày nào Hạ Hầu Tử Khâm cũng lật thẻ bài các phi tần song chỉ có Cảnh Thái cung là không tới. Chốn hậu cung đã bắt đầu thay đổi,Đàn Phi chỉ trong một đêm đã bị thất sủng. Hỏi tới nguyên nhân thì đềunói rằng, có lẽ vì lần ấy đã thua khi tranh sủng với Tích tần ở Hy Ninhcung chăng?
Ta bất giác thấy nực cười, thực ra ta nào đã đượcsủng ái thật sự? Từ trước tới nay, Hạ Hầu Tử Khâm đối xử với ta nhưchuồn chuồn điểm nước, thi thoảng ghé qua Cảnh Thái cung của ta.
Nghe nói, hắn còn lật cả thẻ bài của Ngọc Dung hoa, phong nàng ta lên hàngchính tam phẩm tiệp dư. Hôm sau, Ngọc Tiệp dư liền tới Cảnh Thái cung,ta biết, nàng ta sợ ta nghĩ nhiều, thực sự là nàng ta đã nghĩ quá nhiềurồi.
Hôm ấy, ta tới Hy Ninh cung thỉnh an thái hậu, hậu cung giờkhông phải chỉ có mình ta là phi tử. Diêu Phi ngoài việc chưa mang longthai thì thật sự đã có thể coi là vinh sủng vô biên.
Thời gian Diêu Phi vào cung lâu hơn ta, hôm nay lại đứng ngang hàng với ta, nhìn thấy nàng ta, ta còn phải gọi một tiếng “tỷ tỷ”
Cuối cùng, Thiên Lục cũng xuất hiện ở Hy Ninh cung. Ta chợt nhớ ra, nàng tagiờ đã là tần hàng chính ngũ phẩm, dĩ nhiên cũng phải tới Hy Ninh cungthỉnh an thái hậu. Song ta không nhìn thấy Thư Quý tần, nghĩ lại, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa xóa bỏ lệnh cấm túc cho nàng ta.
Diêu Phi thấyta bước vào thì vội đứng dậy ra đón, cầm lấy tay ta, nói: “Chắc phải lâu lắm rồi bản cung mới được gặp muội muội. Lần trước muội bị nhiễm phonghàn, sau lại bị thương ở chân, hôm nay đã khỏe lại rồi chứ?”
Tathấy rất rõ, khi nàng ta nói “bị thương ở chân”, hầu hết các phi tần cómặt ở đó đều để lộ ánh mắt khinh thường. Chắc chắn bọn họ cho rằng tacũng cố ý bị thương, cố ý bị trẹo chân như Diêu Phi. Chắc chắn bọn họcảm thấy, Đông Thi bắt chước[1], cuối cùng cũng chỉ là một trò cười.
[1] Đông Thi bắt chước: dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhănmặt vì bị căn bệnh bẩm sinh giày vò lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu hơn, ai trông thấy cũng xa lánh.
Ha, khi ấy, tới Hạ Hầu Tử Khâm còn phải đích thân thăm dò thực giả, huống chi là bọn họ.
Ta cười nhạt, đáp: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, chỉ là vết thương ấy của muộiđâu đúng lúc được như tỷ tỷ.” Đúng vào hôm Hạ Hầu Tử Khâm trách phạt Thư Quý tần thì nàng ta đột nhiên bị thương. Ha, ai biết nàng ta có cố ýhay không !
Nếu như vậy thì đúng như Hạ Hầu Tử Khâm nói, tới thân thể của mình cũng chẳng màng. Đương nhiên không phải ta, mà là nàng ta – Diêu Phi.
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Diêu Phi cũng hơi thay đổi. Ta thuận thế đẩy tay nàng ta ra, nàng ta có chút xấu hổ nhưng rốt cuộcvì đang ở Hy Ninh cung nên không tranh cãi với ta nữa. Khi đi ngang quaThiên Lục, ta lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng ta. Thiên Lục chợt ngước lên,nhìn thẳng vào mắt ta, đứng dậy khẽ nghiêng mình, nhỏ giọng nói: “Tầnthiếp xin chúc mừng nương nương đã bình phục!” Nàng ta không còn vẻ sợsệt như trước đây, trong câu nói đầy ý cười, chỉ là sắc mặt vẫn bìnhthản, không nhìn ra điều gì khác nữa.
Ta định lên tiếng thì nghe người đằng sau nói: “Tần thiếp xin tham kiến Vinh Phi nương nương!”
“Vinh Phi nương nương…”
Ta vội ngoảnh lại nhìn, hay thật đấy, hôm nay là ngày gì mà cả Thiên Phi cũng đến!
Thiên Lục vội bước tới đỡ nàng ta, nói: “Sao tỷ tỷ cũng đến đây, không phảihoàng thượng đã ân chuẩn không cần đến Hy Ninh cung sao?”
ThiênPhi cười, đáp: “Nhưng thái y đã dặn dò, muốn bản cung ra ngoài vận độngmột chút, như thế mới có lợi cho đứa bé trong bụng.”
“Đúng rồi, nương nương nên vận động nhiều hơn.”
“Tần thiếp nghe mấy người đã làm mẹ nói, có thai thì không nên chỉ ngồi một chỗ.”
…
Đám phi tần ngồi đó cứ tranh nhau mồm năm miệng mười mà xông tới, ai nấy đều nóng ruột muốn được lại gần nàng ta.
Ta nhìn Thiên Phi, nửa tháng không gặp, sắc mặt tỷ ta đã hồng hào hơnnhiều, xem ra đúng là được nghỉ ngơi thoải mái. Thiên Lục dìu tỷ ta ngồi xuống, đám người mới lục tục ngồi theo.
Lát sau mới nghe thái giám hô to: “Thái hậu giá đáo…”
Mọi người vội vàng đứng dậy, thấy thái hậu được cung tỳ đỡ vào phòng thì đều cúi người, nói: “Thần thiếp thỉnh an Thái hậu!”
Thái hậu phất tay ra hiệu cho mọi người bình thân, khi ngước mắt lên chợtthấy Thiên Phi thì trong mắt ánh lên sự vui vẻ, nhưng lại cau mày, nói:“Sao Vinh Phi cũng tới? Mấy hôm trước ai gia thấy sắc mặt ngươi khôngtốt, không an lòng, ngày nào cũng triệu thái y tới bẩm báo tình trạngcủa ngươi. Không phải ai gia bảo ngươi ở trong cung nghỉ ngơi cho khỏesao?” Bà nói xong liền bước tới kéo tay Thiên Phi.
Thiên Phi đặtbàn tay lên bụng, khẽ cười, đáp: “Đứa bé trong bụng thần thiếp đã cóThái hậu và Hoàng thượng che chở, sao lại không khỏe chứ?”
Tỷ ta đã mang thai đã được hơn bốn tháng, bụng đã nhô lên một chút.
Thái hậu rất vui mừng, cẩn thận đưa tay lên xoa bụng tỷ ta một lát, lại vội vàng gọi cung tỳ đỡ tỷ ta ngồi xuống.
Diêu Phi cười, nói: “Thái hậu, thần thiếp trông người như thế, sau này hoàng tôn ra đời, chúng thần thiếp đều có thể lười biếng, không cần tới thỉnh an người mỗi ngày nữa. Dù có tới, cũng chỉ sợ người không còn sức đâumà để tâm tới chúng thần thiếp nữa!”
Thái hậu cũng cười. “Ai gia thấy, cái miệng của ngươi càng lúc càng lợi hại ấy!”
Thái hậu đưa mắt nhìn Thiên Phi, lại nói: “Ai gia chỉ mong cái bụng củangươi cũng lợi hại thêm chút, giống như Vinh Phi, khai chi tán diệp chohoàng thượng, thế thì ai gia mới thật sự vui mừng!”
Không biết có phải là ảo giác của ta không, khi thái hậu nói câu ấy, trong mắt ánh nhìn Thiên Phi lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Đám người lại cười nói một lúc, đột nhiên nghe thái giám bên ngoài cao giọng hô: “Hoàng thượng giá đáo…”
Chúng phi tần ai nấy đều đưa ánh mắt mừng rỡ ra ngoài cửa, còn ta chỉ thấytrong lòng chấn động. Gần nửa tháng trời không gặp hắn, vậy mà khi nghenói hắn tới, ta lại thấy căng thẳng. Rõ ràng ta đâu làm sai chuyện gì.
Ha, thật kỳ lạ!
Mới nghĩ đến đây thì bóng người màu vàng kia đã tiến vào, mọi người vội vãđứng dậy hành lễ. Hắn chỉ hờ hững buông một câu “miễn lễ”, khi ngước lên vô tình nhìn thấy ta.
Giữa chân mày hắn bỗng lóe lên sự nghi hoặc rồi lại dứt khoát ngoảnh mặt đi, bước lên nói: “Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu!”
“Sao hôm nay Hoàng thượng đột nhiên tới chỗ ai gia vậy?” Giọng nói của tháihậu rõ ràng không quá vui vẻ, chẳng lẽ bà vẫn còn để bụng chuyện củaThiên Lục lần trước?
Nhưng nếu như vậy, sao bà có thể để im choHạ Hầu Tử Khâm tấn phong cho Thiên Lục hết lần này tới lần khác mà không nhúng tay vào.
Ta thật sự thấy có chút kỳ lạ.
Hắn đứng thẳng người, nói: “Các nàng lui hết cả đi, trẫm nói chuyện với thái hậu một lát.”
Mọi người đều nhìn nhau, cuối cùng vẫn tuân lệnh, cùng đứng dậy xin cáolui, song lại nghe thái hậu nói: “Hoàng thượng vừa hạ triều, chắc vẫncòn rất nhiều việc cần xử lý, ai gia thấy Hoàng thượng vẫn nên tới Ngựthư phòng trước đi!”
“Mẫu hậu…”
“Hoàng thượng sức khỏe dồi dào nhưng ai gia lại thấy hơi mệt, Diêu Phi, về tẩm cung cùng ta.” Bàđứng dậy, vịn vào tay Diêu Phi rồi nói: “Vinh Phi nhớ về nghỉ ngơi sớmmột chút!” Nói xong mới nắm tay Diêu Phi đi ra.
Ta kinh ngạc nhìn theo bóng lưng thái hậu, để lại Hạ Hầu Tử Khâm với gương mặt tái mét.
Mọi người thấy bầu không khí xung quanh đã đặc quánh, liền bảo nhau xin cáo lui. Thiên Lục dìu Thiên Phi ra ngoài. Ta do dự giây lát, cuối cùngcũng đứng dậy. Khi đi ngang qua Hạ Hầu Tử Khâm, dường như ta cảm nhậnđược sự phẫn nộ từ hắn nhưng lại phảng phất nỗi đau thương.
Takhông biết mới sáng sớm, hắn vừa hạ triều đã gấp gáp tới Hy Ninh cungmuốn nói gì với thái hậu, có điều chắc hẳn thái hậu đã biết.
Bà cố ý không nghe, cũng không muốn hắn nói ra.
Ta lắc đầu, từ trước tới nay, ta chưa bao giờ nhìn thấu được tâm tư củahắn. Một mình bước trên hành lang của Hy Ninh cung, đột nhiên cảm thấyđằng sau có người đang rảo bước đi tới, ta vừa quay lại đã trông thấyhắn bước nhanh, vượt qua ta. Đi nhanh thật đấy, dưới chân có gió sao? Ta vẫn nỡ nụ cười nhạt, rời khỏi Hy Ninh cung.
Hắn đã đi xa, khôngngồi ngự liễn, ta thấy Lý công công cuống cuồng chạy đuổi theo hắn. Hắngiận rồi, chỉ có lúc tức giận mới như thế thôi. Nhưng ta không biết hắngiận cái gì.
Vãn Lương và Triêu Thần thấy ta đi ra thì vội vàng tới đỡ, Triêu Thần nhỏ giọng nói: “Nương nương, hoàng thượng sao thế ạ?”
“Triêu Thần!” Vãn Lương đè giọng quát nàng ta một tiếng, có lẽ nàng ta nhớ tới lần trước, khi hắn bước ra từ hang đá, mặt cũng tái xanh như thế.
Ta im lặng, để hai cung tỳ đỡ lên loan kiệu.
Tựa vào chiếc gối mềm, ta chợt nghĩ, trên thế giới này liệu có ai hiểu được tâm tư của hắn? Nếu có người như thế thì thật khiến ta kính phục.
Bỗng nhiên ta lại nhớ tới Phất Hy, người con gái đã hương tiêu ngọc vẫn cách đây đã lâu, liệu nàng ta có từng hiểu được hắn không ?
Nghĩ tới đây lại thấy buồn cười, sao ta phải đem người đã chết ra mà giả dụ!
Sau đó, ta từ từ ngẫm lại, cả chốn hậu cung này có bao nhiêu phi tần, liệu có ai thật sự có được sự sủng ái của hắn?
Diêu Phi chẳng qua nhờ sự thương yêu của thái hậu, còn có binh quyền của gia tộc ở phía sao. Thiên Phi dựa vào bào thai trong bụng mà chiếm được một chỗ đứng. Thiên Lục vì có bóng hình của Phất Hy.
Thế còn ta? Ta có gì? Chỉ e rằng, chính ta đã hiểu nhầm ý nghĩa của chữ “Đàn” mà hắn đã ban.
Giờ đây, hắn chỉ coi ta là kẻ dính dáng tới thế lực của đại học sĩ nội các.
Ta có hận Thiên Lục đi chăng nữa cũng vô ích, bởi lẽ sống trong hậu cungnày, đi từng bước cũng thấy nguy hiểm. Bây giờ ta mới xem như thật sựhiểu được câu nói của Tô Mộ Hàn, có những lúc, dù cẩn thận thế nào cũngvô ích, có những lúc, ngươi tránh cũng không kịp…
Ta cúi đầu,nhìn mười ngón tay thon dài của mình. Tay nữ nhân, đặc biệt là tay nữnhân trong hậu cung, dù không dính máu tươi cũng có thể đoạt được mạngngười.
Ha, từ trước tới nay chưa bao giờ muốn làm hại ai, ngay cả với đứa bé trong bụng Thiên Phi. Ta chỉ muốn bảo vệ mình để sống tiếp,dù có phải dùng bất cứ thủ đoạn đê hèn nào cũng không từ.
Trở về Cảnh Thái cung.
Buổi chiều, thời tiết đột nhiên trở lạnh. Ta nằm trong phòng mà còn phải ômlò sưởi. Vãn Lương không ngừng cho thêm than vào lò sưởi trong phòng đểcăn phòng ấm hơn một chút.
Đến giờ Mùi, khi Tường Hòa ra ngoàiquay trở lại, nói rằng Hạ Hầu Tử Khâm đã ngồi một mình ở đình nghỉ trênLam Hồ tới hai canh giờ, không ai dám tới khuyên ngăn.
Ta có chút kinh ngạc, hắn không phải kiểu người sẽ lấy bản thân ra đùa cợt, nghenhững lời hắn nói với ta hôm ấy cũng biết. Vậy hôm nay thì sao? Vì sao?Trời lạnh thế này, hắn ngồi tới hai canh giờ, nhất định sẽ bị ốm.
Nhưng, ta vẫn còn nhớ tới hắn sao?
Ha, ta chợt nở nụ cười nhạt.
Để bọn họ lui hết ra ngoài, không biết vì sao trong lòng ta không thể nàobình tĩnh được. Đi tới bàn, lấy thước vuốt phẳng tờ giấy Tuyên Thành, tự tay mài mực, chấm đầu bút lông vào, ngẫm nghĩ giây lát rồi hạ bút vẽ…cây tử.
Tô Mộ Hàn nói, luyện chữ và vẽ tranh có khả năng rèn luyện tính cách con người nhất. Thế thì hãy khiến ta bình tâm lại đi.
Ta chăm chú vẽ tranh, cũng không biết đã qua bao lâu, khi trời sụp tối thì loáng thoáng nghe thấy tiếng hai cung tỳ truyền tới: “Ngươi có biếtkhông ? Hình như hoàng thượng bị bệnh rồi, lúc nãy, khi ta quay về cungthì thấy mấy thái y tới Thiên Dận cung đấy!”
“Thật sao? Nhưng hôm nay trời lạnh như vậy, sao hoàng thượng dám ngồi bên ngoài lâu thế nhỉ?”
“Ngươi không biết hả? Nếu không phải Tích tần tới, hoàng thượng còn chưa chịu quay về đâu.”
“Suỵt! Nhỏ giọng chút đi!”
Tiếng nói chuyện nhỏ hơn một chút nhưng ta vẫn nghe thấy: “Nghe nói hoàng thượng không nói câu gì đã ôm choàng lấy Tích tần.”
Người kia thốt lên một tiếng “ôi” nhưng không nói tiếp nữa.
Chẳng trách, Tường Hòa chỉ nói không ai dám tới khuyên ngăn nhưng không kể tiếp sau đó hắn ra sao. Hóa ra là Thiên Lục tới.
Đầu bút hạ xuống hơi mạnh.
Ha, khóe miệng ta bất giác cong lên, bức họa này cuối cùng đã bị hỏng.
Đặt bút xuống, ta dứt khoát vo tờ giấy Tuyên THành thành một cục, ném sang bên.
Đẩy cửa bước ra ngoài, nhìn thấy hai cung tỳ kia đang ngồi cách đó khôngxa, thì thầm bàn tán. Một người trông thấy ta bước ra, hoảng hốt đứngdậy. Cung tỳ ngồi đối diện nàng ta có lẽ đã biết được gì, nhanh chóngquay người lại, hai người quỳ sụp xuống, hô: “Nương nương!”
Ta không đi tới, chỉ gọi: “Tường Thụy!”
“Nương nương, có nô tài!” Tường Thụy lập tức chạy tới, cúi đầu nói: “Nương nương có gì sai bảo?”
Ta chỉ tay vào hai cung tỳ ở trước mặt, lạnh nhạt nói: “Đưa hai người nàytới phòng giặt giũ, có thời gian ngồi đây thì thầm to nhỏ, chi bằng đểbọn họ làm việc nhiều một chút.”
“Nương nương!” Hai cung tỳ vừanghe thấy vậy thì đều thay đổi sắc mặt, cùng dập đầu, nói: “Nương nươngtha mạng! Nô tỳ không dám nữa! Nô tỳ không dám nữa!”
Ta không nhìn bọn họ, xoay người đi ra ngoài, chỉ nói: “Lát nữa bản cung quay lại sẽ không phải nhìn thấy bọn họ nữa!”
“Vâng!” Tường Thụy đáp lời.
“Nương nương!” Phương Hàm đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Ta lắc đầu, thực ra cũng chẳng có gì, chẳng qua nhận được ân huệ của ai đó nên cố ý nhắc tới chuyện Thiên Lục đến Lam Hồ trước mặt ta mà thôi.Tường Hòa cố ý giấu ta, vậy thì chỉ cần là người của Cảnh Thái cung nàysẽ không dám nói ra chuyện đó, ở đâu lại xuất hiện hai cung tỳ to gannhư vậy!
Không có lẽ chỉ một trong hai người, còn người kia làngu ngốc bị cuốn vào, có điều lúc này ta không muốn tra xét kĩ nữa. Chắc hẳn ý đồ của kẻ kia là muốn ta tức giận rồi tới gây phiền toái choThiên Lục, nhưng ta đâu có ngu ngốc như thế!
“Nương nương, người đi đâu?” Phương Hàm thấy ta không dừng bước, lại hỏi.
Thực ra ta cũng không biết tại sao đột nhiên lại ra khỏi phòng, ngẫm nghĩmột lát bèn đáp: “Bảo người chuẩn bị kiệu, không phải hoàng thượng bị ốm sao? Bản cung làm phi tử của người, đương nhiên phải tới thăm ngàirồi.”
Phương Hàm sững sờ giây lát, cuối cùng gật đầu, nhanh chóng bước đi.
Vãn Lương nghe nói ta sắp ra ngoài, vội lấy áo khoác lông chồn cho ta mặc,nói: “Nương nương, hôm nay ngoài trời lạnh lắm, người phải cẩn thận.”
Ta gật đầu, nàng ta đỡ ta lên loan kiệu. Ta nói: “Ngoài trời lạnh lắm, ngươi cũng lên đây đi, dẫu sao trong kiệu cũng có chỗ.”
Vãn Lương vội lắc đầu, nói: “Sao mà được ạ! Nô tỳ rất khỏe, nương nương không cần lo!”
“Nương nương…” Phương Hàm nhìn ta, muốn nói gì lại thôi.
Ta cười với nàng ta, nói: “Cô cô an tâm, trong lòng bản cung hiểu rõ.”
Lúc này nàng ta mới yên tâm buông rèm kiệu giúp ta.
Kiệu được nâng lên, mới đi được vài bước đã thấy gió lạnh thổi vào lạnhbuốt, ta ôm chặt lò sưởi nhưng vẫn khẽ run rẩy. Không biết thời tiếtkiểu gì nữa, đã sang xuân rồi, sao đột nhiên lại trở lạnh thế này?
Tới Thiên Dận cung, Vãn Lương đỡ ta xuống kiệu nhưng ta bỗng đứng sững trước kiệu.
Trước mặt là bậc thang dài đằng đẵng dẫn tới tẩm cung của hắn, không biết tại sao, một bước này ta không bước nổi.
“Nương nương?” Vãn Lương khẽ gọi
Ta chợt thấy nực cười, ta đang sợ hắn sao? Nhưng, hắn có gì đáng sợ?
Ta lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”, rồi vịn lên tay Vãn Lương bước đi.
Lưu Phúc ra đón, ông hành lễ với ta. “Nô tài xin thỉnh an Đàn Phi nương nương!”
Ta không để ông ta vào thông báo ngay, chỉ hỏi: “Ai đang ở trong?”
Ta vốn cho rằng ông ta sẽ trả lời là Thiên Lục, không ngờ ông ta đáp: “Nương nương, An Uyển nghi đang ở bên trong!”
Ta thoáng kinh ngạc, hóa ra là An Uyển nghi!
Lưu Phúc thấy ta không nói gì, bèn hạ giọng hỏi: “Nương nương, có cần nô tài vào thông báo một tiếng không ạ?”
Do dự một lát, ta lại đáp: “Không cần, hoàng thượng hẳn cũng không có gì đáng ngại, bản cung hồi cung.”
Lưu Phúc còn muốn nói gì đó, môi mấp máy nhưng lại đáp: “Vậy… nô tài cung tiễn nương nương!”
Chần chừ một lát, ta quay người định rời đi
Vãn Lương ngạc nhiên nói: “Nương nương…”
Ta không đáp, vừa định bược xuống bậc thì nghe Lưu Phúc nói ở phía sau: “An tiểu chủ, người cũng về sao?”
Ta có phần kinh ngạc, không nén nổi mà ngoái đầu lại nhìn, An Uyển nghicũng trông thấy ta, liền nhanh chóng bước tới, cúi người. “Tần thiếptham kiến Đàn Phi nương nương!”
Ta không ngờ nàng ta đột nhiên đi ra, đành đáp: “An Uyển nghi không cần đa lễ!”
Nàng ta bước lại, nhìn ta với vẻ hoài nghi, nhỏ giọng nói: “Nương nương,người… “ Chân mày như vẽ của nàng ta hơi nhíu lại, nhìn ta vẻ khó hiểu.
Ai cũng nhận ra ta vừa mới tới, cũng không ai không nhận ra tư thế này của ta là chuẩn bị rời đi. Nhưng ta thấy cũng không sao, chỉ vịn vào tayVãn Lương đi xuống, lại đưa mắt liếc An Uyển nghi một cái, nói: “Bảncung định hồi cung, nếu An Uyển nghi thuận đường thì cùng đi với bảncung đi!” Ban nãy, khi ta vừa tới không nhìn thấy cỗ kiệu nào đợi ởngoài, có lẽ nàng ta chỉ tới một mình.
Ta thực sự cảm thấy kỳ lạ, nàng ta không đưa cung tỳ đi theo hầu.
Dường như lúc này nàng ta mới phản ứng lại được, không chối từ, bước lại mỉmcười hiền lành: “Nương nương đúng là người kỳ lạ, hoàng thượng long thểbất an, tất cả phi tần đều tới thăm, biết bao nhiêu người tranh nhau đểđược chăm sóc hoàng thượng, người thì ngược lại, là người cuối cùng, tới rồi còn không vào.”
Ta cười khẽ, nói: “Nếu như thế, sao An Uyển nghi không ở lại chăm sóc hoàng thượng?”
Theo lời nàng ta, không phải nàng ta là người tới áp chót sao? Ta đã khôngvào, vậy thì sau nàng ta cũng chẳng còn ai vào điện nữa, đây chẳng phảilà cơ hội tuyệt vời sao?
Không ngờ nàng ta khẽ cười, đáp: “Dù tần thiếp muốn ở lại thì cũng phải được hoàng thượng bằng lòng.”
Ta thoáng sững sờ, hắn không muốn sao? Vậy thì tại sao Thiên Lục cũng không ở đây?
Ta nghĩ tới thất thần, lại nghe An Uyển nghi nói: “Nương nương, nơi này lạnh lắm, người ở lại hay về Cảnh Thái cung?”
Ta như sực tỉnh, có chút xấu hổ, hạ giọng khẽ ho một tiếng rồi đáp: “Đương nhiên bản cung về rồi!”, nói xong thì không nhìn nàng ta nữa, vịn vàotay Vãn Lương bước xuống.
An Uyển nghi đi theo sau ta, được mấybước lại đột nhiên lên tiếng: “Nương nương có biết giữa hoàng thượng vàthái hậu đã xảy ra chuyện gì không ?”
Ta sững người, ngoái đầu nhìn nàng ta. Tại sao trong lời của nàng ta như muốn nói cho ta hay, nàng ta đã biết vài chuyện gì rồi?
Có điều, quan hệ giữa Hạ Hầu Tử Khâm và thái hậu đột nhiên xấu đi, lẽ nào không phải vì chuyện của Thiên Lục sao?
Ta cười nhạt, lắc đầu. “Bản cung không biết, xem ra An Uyển nghi đã biết?”
Nàng ta điềm tĩnh cười, cúi đầu đáp: “Dĩ nhiên tần thiếp vì không biết nênmới muốn hỏi nương nương, hóa ra nương nương cũng không hay biết gì.”Giọng nói của nàng ta nhẹ tênh nhưng trực giác nói cho ta hay, chắc chắn lúc nãy nàng ta hỏi ta không phải là vì không biết.
Bây giờ ta cũng không hỏi nàng ta nữa, nàng ta đã nói thế thì nhất định sẽ không cho ta biết.
Vãn Lương đỡ ta lên loan kiệu, ta vén rèm kiệu, nói với An Uyển nghi: “Cùng đi chung đi!”
Nàng ta chỉ cười, tạ ơn rồi nói: “Tần thiếp xin thôi, nương nương đi cẩn thận!” Nói xong liền cúi người rồi quay người rời đi.
Ta ngẩn người, Vãn Lương ghé tai ta, thì thầm: “Nương nương, An Uyển nghinhư thế này lại khiến nô tỳ không hiều. Lần trước ở Hy Ninh cung, nươngnương còn nói nàng ta đứng ra nói đỡ cho người, sao hôm nay lại từ chốikhông lên loan kiệu của người?”
Ta không đáp, chỉ hạ rèm xuống.
An Uyển nghi muốn trung lập, dù ta hay DIêu Phi, hoặc giả là Thiên Phi vàThiên Lục, nàng ta đều chỉ đứng nhìn từ xa. Ngày ấy ở Hy Ninh cung, nàng ta đã nói câu đó, giờ nghĩ kĩ lại, thật sự là muốn có lợi cho ta sao?
Thực ra cũng không hẳn vậy.
Lời nói của nàng ta khiến Hạ Hầu Tử Khâm đích thân cởi áo khoác lông chồnđưa cho ta nhưng lại đẩy hắn tới chỗ Thiên Lục. Lời nói của nàng takhiến Diêu Phi nắm được một cơ hội tốt nhưng lại khiến Thư Quý tần bịcấm túc.
Trong chuyện này, chẳng ai được lợi. Suy cho cùng, An Uyển nghi không hề giúp ai.
Ta lắc đầu, không nghĩ tới nàng ta nữa.
Loan kiệu đi được một đoạn, đột nhiên nghe tiếng Vãn Lương hô dừng kiệu. Tacảm thấy kỳ lạ, vừa định vén rèm lên hỏi thì Vãn Lương đã lên tiếng:“Nương nương, nô tỳ trông thấy kiệu của Dụ Thái phi.”
Ta biết, Vãn Lương không nhìn thấy Dụ Thái phi nhưng chắc chắn nàng ta nhìn thấy Tiểu Đào.
Ta chần chừ một lát, lại nói: “Không cần dừng lại, đi thôi!” Không cần đivòng, nếu đi vòng chẳng khác nào để người ta nghĩ ta chột dạ.
“Vâng!” Vãn lương thưa “vâng”, rồi lại hô: “Khởi kiệu!”
Chẳng bao lâu sau, ta lại nghe thấy có tiếng bước chân đi tới trước mặt, tiếp đó là giọng nói của Vãn Lương: “Nô tỳ xin thỉnh an Thái phi!”
Loan kiệu được hạ xuống, ta bước ra, nói:”Thần thiếp xin thỉnh an Thái phi!”
Tiểu Đào thấy ta, vội nói: “Nô tỳ tham kiến Đàn Phi nương nương!”
Ta ra hiệu cho nàng ta không cần đa lễ, nhưng Dụ Thái phi thì vẫn ngồitrong loan kiệu không bước ra. Ta thuận miệng nói: “Bệnh tình của Tháiphi thế nào rồi?”
“Nhờ hồng phúc của nương nương, bệnh tình của Thái phi vẫn ổn định.” Tiểu Đào khẽ cười, đáp.
Ta gật đầu, cũng không muốn dừng lại lâu, bèn nói: “Thái phi, thần thiếpxin được cáo lui!” Nói xong liền vịn vào tay Vãn Lương định đi.
Song Tiểu Đào đuổi theo. Ta liếc nhìn nàng ta, hình như nàng ta hơi hoảnghốt, vội quỳ xuống, nói: “Nô tỳ to gan, thấy nương nương đi ra từ phíaThiên Dận cung, nhất định là vừa đi thăm hoàng thượng. Nương nương,hoàng thượng thế nào ạ?”
Ta thoáng sững sờ, ta sớm đã đoán đượcDụ Thái phi đột nhiên xuất hiện ở đây, hẳn là muốn tới Thiên Dận cung.Hôm nay Hạ Hầu Tử Khâm bị bệnh, cả hậu cung này ai không biết. Dụ Tháiphi có tới cũng là hợp tình hợp lý, chỉ là, họ sắp tới cửa cung rồi, sao còn phải hỏi ta?
Tiểu Đào thấy ta im lặng, vội nói: “Nươngnương, nô tỳ không có ý khác. Chỉ là Thái phi nghe nói hoàng thượng bịbệnh, trong lòng thấp thỏm không yên, thế nên cứ khăng khăng muốn tớiThiên Dận cung thăm nom. Nhưng… nhưng nô tỳ biết, hoàng thượng sẽ khônggặp Thái phi, thế nên nô tỳ mới dám to gan xin hỏi nương nương. Hoàngthượng long thể thế nào ạ?”
Hóa ra là như vậy!
Bất giácđưa mắt nhìn kiệu của Dụ Thái phi, rèm kiệu buông xuống, ta không nhìnthấy người ngồi bên trong. Người đáng thương ắt cũng có chỗ đáng hận, bà không thể trách Hạ Hầu Tử Khâm bây giờ không chịu gặp bà.
Ta nói với Tiểu Đào: “Ngươi cứ đứng lên trước đi, hoàng thượng là chân longthiên tử, đương nhiên ban phúc cát tường, không có gì đáng ngại.” Thựcra ta chưa gặp hắn, chỉ vì ta không muốn đi vào.
Có điều, nhìn nét mặt của An Uyển nghi cũng có thể nhận ra, hắn chỉ bị nhiễm phong hàn, không nghiêm trọng.
Nghe xong, Tiểu Đào mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Nô tỳ xin tạ ơn nươngnương!”, rồi xoay người nói với mấy kiệu phu: “Khởi kiệu!”
“Chờ một lát!” Ta nhìn nàng ta, vẻ không hiểu. “Đã biết hoàng thượng sẽ không gặp thái phi, còn đi làm gì?”
Tiểu Đào ngẩn ra giây lát rồi mới đáp: “Nô tỳ đưa thái phi đi một vòng quanh cung của hoàng thượng rồi về.”
Ta mới nhớ ra, Dụ Thái phi bây giờ điên đên khùng khùng, có lẽ cũng chẳng khác gì trẻ con, cần dỗ dành.
Ta gật đầu, vừa định đi thì nghe thấy Dụ Thái phi không biết lẩm bẩm câu gì, đột nhiên chạy ra.
Ánh mắt bà đột nhiên nhìn về phía ta, không biết vì sao, ánh mắt ấy khiếnta phải run rẩy. Bà bất cần đẩy Tiểu Đào ra, nhào về phía ta, nắm chặthai vai ta, nói: “Liễu đại tiểu thư, ngươi lại đi gặp nó, ngươi lại đigặp nó!”
“Nương nương!” Vãn Lương cuống quýt nhìn ta nhưng cũng không dám đi tới.
Tiểu Đào gấp gáp chạy tới, nói: “Thái phi, người mau buông Đàn Phi nương nương ra đi!”
Nhưng ta bỗng bình tĩnh lại, hỏi: “Thái phi nói, ta đi gặp ai?”
Liệu đại tiểu thư trong lời bà, ngoài Phất Hy ra thì còn có thể là ai?
“Nương nương!” Tiểu Đào gọi ta, có chút hoảng hốt.
Ta lạnh lùng lườm một cái khiến nàng ta sợ hãi, lập tức im miệng.
Ta nhìn Dụ Thái phi, thăm dò: “Hoàng thượng?”
Vừa nói xong, lại thấy không đúng, lúc ấy Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa là hoàngthượng mà. Nhưng sắc mặt bà ta đột nhiên trở nên nghiêm túc, kéo ta lại, khẽ nói: “Hoàng thượng muốn đưa ngươi đi hòa thân, ha ha. A, hôm ấy…hôm ấy ta còn trông thấy thái tử điện hạ…”
Ta chỉ thấy toàn thânchấn động, “hoàng thượng” mà ta nói là Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng ta biết,hoàng thượng mà bà ta nhắc tới lại là Hoàng đế Gia Thịnh của tiền triều, thậm chí bà ta còn nhắc tới thái tử… Phất Hy còn có quan hệ với thái tử tiền triều sao?
Ta chỉ thấy kinh ngạc, kéo bà ta lại, hỏi: “Bà thấy thái tử…”
“To gan!”
Ta vừa nói được một nửa đã bị người quát to, ngắt lời: “Hoàng thượng còn chưa có con nối dõi, triều này lấy đâu ra thái tử!”
Những người bên cạnh cũng quỳ sụp xuống, đồng thanh hô: “Tham kiến Thái hậu!”
Ta vội quay người lại, định quỳ xuống thì phát hiện Dụ Thái phi đang túmlấy ta quá chặt, đành nhún người, nói: “Thần thiếp tham kiến Thái hậu!”
Thái hậu tức giận quát: “Các ngươi đứng đó làm gì? Còn không tống kẻ điên này về Vĩnh Thọ cung cho ai gia!”
“Vâng!” Đám cung nhân đằng sau bà đều bước tới, dùng sức kéo Dụ Thái phi đi.
Bà ta đột nhiên kêu lớn: “A, ta còn muốn đi thăm hoàng thượng! Hoàngthượng bị bệnh, ta muốn đi thăm hòang thượng! Hoàng thượng…”
“Thái phi…” Tiểu Đào hoảng hốt đuổi theo bọn họ.
Ta sững người một lát, cuối cùng cũng quỳ xuống.
Cảm giác thái hậu bước tới trước mặt ta, lạnh lùng nói: “Bà ta điên rồi, sao Đàn Phi cũng điên theo bà ta?”
“Thái hậu bớt giận!” Ta cúi đầu. Lúc nãy ta sơ sẩy không chú ý, chỉ là khinghe thấy lời của Dụ Thái phi thì không ngừng nháy mắt.
Thái hậulạnh lùng “hừ” một tiếng. “Ai gia thấy ngươi nên thanh tịnh lại mộtchút! Từ mai, ngươi dọn tới Đông Noãn các của Hy Ninh cung, chép kinhPhật mười ngày giúp ai gia!”
Đột nhiên bảo ta chép kinh Phật, rốt cuộc thái hậu có ý gì?
Nhưng trước mắt ta cũng đành thưa: “Vâng, thần thiếp xin ghi nhớ!”
Lúc ấy thái hậu mới lại “hừ” một tiếng rồi dẫn đám cung nhân đi mất.
Ta quỳ xuống vâng lệnh, mãi sau mới nghe thấy tiếng Vãn Lương đứng dậy, nàng ta vội đi tới đỡ ta lên, nói: “Nương nương…”
Ta bất giác khẽ cười một tiếng, tai mắt trong cung này nhiều làm sao, bằng không sao thái hậu có thể xuất hiện ở nơi này đúng lúc như thế?
Trở về Cảnh Thái cung, lập tức có người chạy ra đón. Triêu Thần vừa nhậnlấy chiếc áo khoác lông chồn của ta vừa hỏi: “Nương nương, bệnh tình của hoàng thượng sao rồi?”
Ta thoáng sững người rồi khẽ cười: “Có lẽ không nghiêm trọng lắm đâu.”
Thấy rõ Triêu Thần ngẩn người, chậm rãi đưa mắt nhìn sang Vãn Lương. VãnLương bước lên, khẽ đánh nàng ta, trách nàng ta lắm miệng, cũng không hề nhắc tới việc đã xảy ra trên đường về. Phương Hàm không nói lời nào,chỉ hỏi: “Nương nương có mệt không ? Mệt thì người đi nghỉ sớm chút đi!”
Ta gật đầu, đi thẳng về tẩm cung, thấy cung tỳ thổi tắt đèn mới nhắm mắtlại nhưng không tài nào ngủ nổi. Ta nghĩ mãi về lời nói của cung tỳngoài cửa kia, hắn chẳng nói một lời đã ôm chầm lấy Thiên Lục… Khôngbiết vì sao, dù không nhìn thấy cảnh ấy nhưng ta vẫn cảm nhận được sựbất lực lẫn băn khoăn của hắn. Mà ta, thứ ta để ý tới dường như khôngphải là Thiên Lục. Kỳ lạ biết bao!
Ta vẫn luôn cho rằng, chúng ta cùng một loại người, muốn mạnh thì phải cô độc, cho nên mới phải để lộvẻ kiêu hãnh nhất trước mặt người khác, có thế mới khiến tất cả mọingười nghĩ rằng chúng ta đều rất lợi hại…
Dù không có tình yêucũng phải sống thật vui vẻ. Không ai sinh ra đã thấp hèn, dẫu hắn làmhoàng thượng nhưng cũng có những phiền não mà người thường không thểtưởng tượng được.
Nghĩ một lát, ta lại cười, thậm chí còn có thể cười thành tiếng. Nhưng cười rồi lại cảm thấy nếm được chút vị ưu thương.
Thở dài một hơi, ta ngồi dậy ôm đầu gối, bất giác lại nghĩ tới thuốc nướcTô Mộ Hàn đưa, ta đứng lên lấy một chiếc hộp nhỏ ở dưới gầm giường. Ngón tay ta lướt qua, hình cây tử được chạm khắc tinh xảo, dù lúc này khôngcòn nhìn rõ song ta vẫn như nhìn thấy hình dáng của nó. Hình dáng ấy tađã ghi tạc trong lòng.
Ta không biết y đã đi đâu, nhưng thithoảng vẫn nhớ tới câu nói ấy của y. Y nói, có những người vì chống đỡđau khổ, hận thù mới có thể sống tiếp. Khi ấy ta một mực phủ nhận, nóitrong lòng ta không có hận thù, giờ nghĩ lại, người mà y nói tới, chẳnglẽ là bản thân y?
Đầu ngón tay run run, ta chỉ cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đó đè nén, có chút đau đớn, có chút… lo lắng.
Sao lại thế? Tại sao hôm nay lại đột nhiên nhớ tới Tô Mộ Hàn? Hay chỉ là…thái hậu bắt ta chép kinh Phật, ta mới nhớ ra y từng sống trong chùa?
Thở dài một hơi, ta và y, có lẽ cả đời này sẽ không thể gặp lại nữa. Cúixuống cất chiếc hộp vào chỗ cũ, khi đứng dậy ta đột nhiên trông thấybóng ai đó lướt qua ngoài cửa.
Ta tưởng đó là cung nhân đi tuầnđêm song không ngờ bóng người đó dừng lại trước cửa phòng ta, cứ đứng đó mãi. Ta dụi dụi mắt, chắc chắn mình không bị hoa mắt, sau đó lại giậtnẩy mình, là Cố Khanh Hằng!
Không phải ta đã bảo huynh ấy xuất cung rồi sao? Tại sao còn tới đây?
Cuống quýt nhảy xuống giường, nhờ ánh trăng mà chạy ra, rồi lại nghĩ, không được, ta không thể gặp huynh ấy.
Ta cắn răng, lớn tiếng kêu: “Người đâu?”
Có người tới, huynh ấy nhất định sẽ lặng lẽ rời đi, như lần trước. Nhưng thật kỳ lạ, sao không có ai tới?
“Người đâu?” Ta không cam lòng, lại kêu lớn.
Bên ngoài vẫn yên tĩnh như thế, không có bất kỳ âm thanh nào. Trong chớpmắt, cả Cảnh Thái cung dường như chìm trong im lặng. Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]