Giả vờ bất tỉnh đến nỗi ngủ thiếp đi thật, khi ta tỉnh dậy là nửa đêm,nhìn thấy trên bàn có đặt một hộp thuốc mỡ. Cũng không để ý lạnh haykhông, ta bò dậy, thoa một lượt. Mùi thuốc rất nồng, ta nhíu mày, kém xa loại thuốc mỡ lần trước. Ta cười chán nản, thà có còn hơn không nhỉ?
Các cung tỳ cùng phòng hình như đã ngủ say, thậm chí ta còn nghe thấy tiếng ngáy. Trở lại giường nằm, một lát sau ta cũng ngủ mất.
Hôm sautỉnh dậy, phát hiện các cung tỳ cùng phòng đều đã ra ngoài hết. Ngẩngđầu nhìn, qua cửa sổ có thể thấy ánh mặt trời tươi đẹp, xem ra đã khôngcòn sớm nữa. Có câu nói của Thư Quý tần hôm qua, sáng nay chẳng ai gọita dậy làm việc. Khóe miệng khẽ nhếch lên, cũng tốt, dù sao đầu gối tavẫn đang bị thương.
Ngồi trong phòng chờ Thư Quý tần tới, căn cứ vào ánh mắt của nàng ta hôm qua, chắc sẽ đến sớm thôi. Nhưng ta đợi rất lâu, tới tận chính ngọ cũng không thấy nàng ta đến. Trong lòng quả thật cảm thấy có chút kỳ lạ, ta đang định đứng lên ra ngoài xem sao thì củaphòng bị đẩy ra.
Thân hình nữ tử mảnh mai hiện ra trước mắt, tasững người, lập tức cười nhạt. “Sao, ngươi đến để xem bộ dạng nhếch nhác của ta à?”
Thiên Lục không nói gì, chỉ bước tới, đặt món đồtrong tay lên bàn, nói: “Thuốc mỡ này rất tốt, muội cầm lấy bôi đi, vếtthương trên đầu gối sẽ nhanh khỏi thôi.”
“Không cần, ta có rồi.” Ta lạnh lùng từ chối, không cần nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang/3010063/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.