Nhưng những người xung quanh không ai có một động tác thừa, hoặc nhìn nàng nhiều hơn một cái. Người dẫn đầu ôm thanh kiếm dõng dạc nói.
"Thập nhị ám vệ ra mắt chủ thượng."
Là chủ thượng mà không phải hoàng thượng. Tuy Ám vệ phục vụ hoàng gia, nhưng chỉ nhận một chủ.
Tức là nếu hoàng đế ban ám vệ cho một người nào đó thì chính hoàng đế cũng không thể ra lệnh cho người kia nữa.
Chỉ có mười hai người, nhưng Tuyết Mai hoàn toàn yên tâm, không còn lo lắng.
Phải biết ám vệ chính là tai mắt của hoàng đế, bọn họ được tuyển chọn kỹ càng, mỗi người đều có công phu tuyệt hảo, lại thêm khả năng xoay xở trong mọi tình huống.
Phải nói có mười hai ám vệ ở đây còn yên tâm hơn ba trăm cấm quân tùy tùng ấy chứ.
"Nàng là thê tử của ta."
Chỉ một câu giới thiệu nhưng ý tứ trong đó có nghĩa là lệnh nàng như lệnh hắn.
Không phải cho nàng ám vệ, nhưng trao quyền tương đương.
Mọi người ở đây đều hiểu rõ.
Các ám vệ đồng loạt đáp.
"Rõ."
"Ám Nhất ở lại trông chừng lương thực và dược thảo. Còn lại lui đi."
Thiên Mộ Thần phất tay.
Không hổ là ám vệ, cái bóng của hoàng gia, còn chưa mất đến hai giây đã biến mất sạch sẽ.
Dấu chân trên đất cũng không để lại, đến vô ảnh, đi vô tung.
Nếu không phải Thiên Mộ Thần gọi bọn họ ra cho nàng nhận mặt thì có khi dù họ mặc đồ dạ hành giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang-tue-xan-lien-hoa/3545224/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.