Thiên Mộ Thần vung lên tuyệt bút viết xuống hai chữ "không cần".
Nói ra chẳng ai tin, hắn thực không có lưu luyến gì với cái ngai vị kia. Năm đó mẹ cùng cậu hắn sợ vị trí thái tử của hắn không vững, lôi bè kết phái, để dụ dỗ người theo ủng hộ làm ra vài chuyện không tốt đẹp gì.
Tham ô hối lộ thì thôi đi, còn dám mua quan bán tước cùng buôn bán nữ nô mới đánh động vị Vân ngự sử thanh liêm chính trực.
Cậu hắn bị trảm ngọ môn là trừng phạt đúng tội, lúc biết được chuyện này hắn không có phản ứng gì quá dữ dội, càng không hề cầu tình náo loạn cho đến khi phụ hoàng hỏi hắn muốn xử lý thế nào.
Hắn nói, hắn muốn tòng quân.
Trong lòng hắn, quân ngũ mới là nơi hắn hướng đến cả đời, không phải tiền triều gian tham nịnh thần.
Hắn phiền chán phải giao lưu với đám lão già hồ ly trong triều, cũng không thích không khí xa hoa của những buổi tụ họp thiên hoàng quý tộc.
Lúc đó phụ hoàng cũng nói bao giờ hắn muốn hồi kinh chỉ cần đưa tin cho người, nhưng suốt tám năm nay ngoài những lá thư thăm hỏi hắn chưa từng tỏ chút ý định muốn quay về.
Cho nên không phải phụ hoàng không cho hắn về mà là chính bản thân hắn không muốn.
Hắn lăn lộn trong quân từ vị trí tiểu đội trưởng dẫn dắt một tiểu đội năm mươi người đến nay đã trở thành tướng lãnh của năm vạn binh sĩ.
Dọc các tỉnh biên giới phía tây bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang-tue-xan-lien-hoa/3451740/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.